Tam Quốc Tranh Phong

Chương 363

Gặp Lỗ Túc như vậy đám người Tôn Sách cũng không ngăn trở nữa, chuyện này quan hệ trọng đại đến tương lai của Giang Đông, nếu người khác đi Tôn Sách không yên tâm.
- Được, một khi đã như vậy chuyện này giao cho Tử Kính, tuy nhiên nếu Tửu Kính trong vòng một ngày không trở về, ta liều mạng từ bỏ cơ nghiệp của Giang Đông cũng phải đánh vào thành Giang Hạ làm cho cả thành Giang Hạ chôn cùng Tử Kính.
Tôn Sách dữ tợn nói.
- Đa tạ chủ công, Tử Kính nhất định vì chủ công mượn lương thảo để giải quyết vấn đề cấp bách của đại quân.
Nghe được Tôn Sách nói Lỗ Túc hạ bái nói.
- Tử Kính xin đứng lên, nếu Tử Kính đã quyết định vậy sáng mai Tử Kính đến Giang Hạ, nhưng cho dù Gia Cát Lượng không đáp ứng cũng không sao, chỉ cần Tử Kính bình yên trở về là được, Giang Đông ta sẽ không suy sụp.
Tôn Sách nâng Lỗ Túc dậy trịnh trọng nói.
- Chủ công yên tâm, Tử Kính sẽ không hành động theo cảm tính.
Lỗ Túc gật đầu nói.
- Lăng Thống ngày mai đi theo Tử Kính vào thành đề phòng đạo chích đánh lén.
Nói xong Tôn Sách nhìn về phía Lăng Thống, tiến vào trong thành Văn Sính, Gia Cát Lượng nói không chừng sẽ không làm khó Lỗ Túc, nhưng những người khác thì khó nói, để Lăng Thống đi theo phòng bị Lỗ Túc bị tập kích.
- Chủ công yên tâm, mạt tướng chắc chắn sẽ bảo vệ tiên sinh chu toàn.
Lăng Thống tiến đến khom người nói to.
- Công Cẩn, Tử Nghĩa, hai ngươi sáng ngày mai chỉ huy đại quân bất cứ lúc nào chuẩn bị sẵn sàng, nếu Tử Kính thật sự có chuyện gì, lập tức tấn công thành Giang Hạ, lần này không cần e dè tổn thương.
Tôn Sách nhìn sang Chu Du và Thái Sử Từ phân phó nói.
- Vâng.
Chu Du, Thái Sử Từ khom người tuân mệnh, hai người đều biết tầm quan trọng của Lỗ Túc đối với Giang Đông là như thế nào.
Mượn lương thực của Giang Đông, điểm này Tôn Sách trước kia đến nghĩ cũng không dám, nếu không phải Lỗ Túc một lần nữa cam đoan, Tôn Sách cũng tuyệt đối không đám ứng chuyện này.
Giang Đông và Kinh Châu thế nhưng lại là kẻ sống ta chết, nếu như đổi lại là mình thì cũng sẽ tuyệt đối không đáp ứng cho Kinh Châu mượn lương thảo. Hơn nữa đối với y mà nói nếu như y cầu cứu địch nhân, thì khác gì một sự sỉ nhục.
Kinh Châu đối với Giang Đông mà nói không chỉ có thù giết cha mà còn có thù đoạt vợ. Hiện giờ còn không chỉ nuốt mối hận này còn phải hạ thấp tư thái hỏi mượn lương thực, điểm này trong lòng Tôn Sách cảm thấy rất khó chịu, nếu không phải Giang Đông lúc này đang rất cần lương thảo, có chết y cũng sẽ không mượn lương thảo của Kinh Châu.
Tuy rằng đã đáp ứng Lỗ Túc mượn lương thực Kinh Châu, nhưng Tôn Sách cũng không lo lắng. Bởi vì sau khi mọi người rời đi, Tôn Sách liền phái người đem chuyện này nói với Trương Chiêu của Ngô Quận, bảo hắn nghĩ biện pháp gom góp lương thảo. Sau đó truyền lệnh cho Thái thú Lư Giang lệnh hắn gấp rút chuẩn bị, tùy thời tùy lúc cần đến.
Đương nhiên cũng không phải tất cả mọi người đối với chuyện Lỗ Túc mượn lương thực không có bất kỳ tin tưởng nào, Chu Du chính là một người trong đó. Chu Du tuy không am hiểu chính sự giao tiếp, nhưng tầm mắt đem quân đi đánh giặc cũng không kém, dựa vào dấu vết Lỗ Túc nói ra thì y có thể nhìn ra tình cảnh Kinh Châu hiện giờ.
Mấy điểm mà Lỗ Túc nói đích thực có thể bức bách Kinh Châu cho mượn lương thực. Điểm này sau khi được Lỗ Túc nhắc nhở y đã xác định được. Tình huống trước mắt của Kinh Châu nói tốt cũng không tốt, nói không tốt lại tốt, mấu chốt là Giang Đông rốt cục có bao nhiếu quyết tâm đối chiến với Kinh Châu. Nếu như Giang Đông từ bỏ cơ nghiệp, cùng Kinh Châu quyết đấu một trận, vậy thì Kinh Châu cũng phải tính toán đồng quy vu tận với Giang Đông, điểm này cũng không phải Kinh Chân và Giang Đông nguyện ý nhìn thấy.
Sáng sớm hôm sau, Lỗ Túc liền mang theo Lăng Thống và mười binh lính, rời khỏi đại doanh đi đến Giang Hạ, không lâu đoàn người liền đi tới dưới thành.
- Dưới thành ai là, mau đứng lại, khai báo họ tên.
Đám người Lỗ Túc vừa đến dưới thành, trên thành liền có một gã binh lính nói vọng xuống, đồng thời cung thủ trên thành cũng chuẩn bị, chỉ cần đám người Lỗ Túc có một chút động tác liền lập tức phóng tên giết chết họ ngay tại trận.
- Tại hạ Lỗ Túc, phụng chỉ Ngô Hầu đến Giang Hạ cùng Văn Sính tướng quân thương thảo việc lui binh, xin tướng quân truyền lời.
Lỗ Túc không để ý, mà ngẩng đầu lên đối diện với tên tiểu binh đứng trên thành nói.
- Ngô Hầu? Lui binh?
Tiểu tướng cả kinh, do dự một chút nói:
- Các ngươi chờ ở đây, ta đi bẩm báo tướng quân.
Nói xong tiểu tướng liền lập tức đem việc này thông báo với Văn Sính.
Lỗ Túc nhìn trên cổng thành không vì lời nói của mình mà thả lỏng phòng bị, trong lòng căng thằng, thực lực của Phi Long quân hắn cực ký rõ ràng, cho đến ngày nay nhìn đến quân kỷ Phi Long quân thì hắn âm thầm gật đầu, quân kỷ như vậy không trách hai thành Tây Lăng và Hạ Khẩu không cần đại tướng trấn thủ, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Trong quân doanh, Gia Cát Lượng và Văn Sính cũng đang thương nghị về việc Giang Đông lui binh.
- Quân sư, hiện giờ binh mã Giang Đông tại Tây Lăng và Hạ Khẩu đều đã lui, xem ra Tôn Sách đã dự định lui binh, chỉ là Giang Đông này lẽ nào đã phát sinh ra đại sự gì đó, nếu không thì Tôn Sách kia vì sao lại vô duyên vô cớ lui binh?
Văn Sính lúc này đã hồi phục thần thái ung dung, nhàn nhã cùng Gia Cát Lượng nói chuyện.
- Nguyên nhân trong đó ta cũng không biết, nhưng mà không quản Giang Đông dùng thủ đoạn gì, thì hôm nay Giang Đông cũng đã phải lui binh.
Gia Cát Lượng cười nói, y hôm qua đã nhận được tin chiến thắng Triệu Vân đưa tới, chỉ là Văn Sính trong đêm hôm qua đã nghỉ ngơi nên Gia Cát Lượng vẫn chưa nói cho ông biết.
- Ồ, quân sư hà cớ gì nói vậy?
Văn Sính có chút kinh ngạc nhìn Gia Cát Lượng:
- Chẳng lẽ chiêu sau mà quân sư an bài đã có tác dụng rồi ư?
- Ha hả, tướng quân mời xem.
Nói xong Gia Cát Lượng từ trong ngực lấy ra một phần thẻ tre đưa cho Văn Sính.
Văn Sính nghi hoặc tiếp nhận thẻ tre, trong lòng đoán xem rốt cuộc chiêu sau Gia Cát Lượng chuẩn bị sau màn là gì. Mấy ngày này ông không hề hỏi qua đối sách của Gia Cát Lượng, chỉ là Gia Cát Lượng luôn chú ý mà nói khiến ông không thể không nhẫn nhịn, bây giờ đáp án đã mở ra, ông vẫn rất hiếu kỳ.
- Này…
Văn Sính mở ra nhìn thoáng qua liền bị nội dung bên trong làm kinh hãi
- Đây là sự thật?
- Tướng quân nghĩ sao?
Gia Cát Lượng cười cười không phản bác.
- Hô!
Văn Sính thở ra, vẻ vui mừng trên mặt không thể che giấu:
- Tốt! Tốt! Tốt. Lần này ta xem Giang Đông còn có thể lấy gì công kích Giang Hạ, chiêu này hạ một mồi lửa cháy sạch sẽ, toàn bộ Giang Đông đều có thể vì nó mà hỗn loạn, Tôn Sách này cuối cùng cũng nhận quả báo rồi.
- Tuy nhiên, thành Sài Tang phòng bị vô cùng nghiêm mật, quân sư làm sao có thể khiến Tử Long và hai ngàn Phi Long vệ vào thành được vậy?
Văn Sính sau khi cười to liền không khỏi thắc mắc với Gia Cát Lượng.
- Ha hả, cũng không có gì, chỉ là mượn tên của Chu Du một chút, khiến hai nghìn Phi Long vệ giả dạng binh mã Giang Đông vào thành, không ngờ lại hữu dụng như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận