Tam Quốc Tranh Phong

Chương 37

Mã Trung phản ứng tự nhiên không tránh được ánh mắt của Lưu Kỳ, Lưu Kỳ cảm thấy chuyện này giao cho y có chút đáng tiếc, nhưng hiện tại chuyện tình vô cùng cấp bách, một khắc cũng không thể chậm, hắn hít sâu một hơi nhìn Mã Trung nói:
- Ta muốn xây dựng một đội ngũ chuyên môn thu thập tin tức tình báo, dò xét tin tức quân tình địch nhân, cài người xâm nhập vào lòng địch tìm hiểu thực hư. Ngươi cảm thấy thế nào?
Mã Trung thoáng chốc kìm hãm kích động trong lòng, khó tin nhìn Lưu Kỳ, nhất thời không nói thành lời. Lưu Kỳ nói không thể nghi ngờ chính là để cho y làm thủ lĩnh chuyên ngành này, nhưng các chư hầu, các thế gia đều có chuyên ngành này, thực sự không thể khởi sắc. Đưa y từ chỗ sáng chuyển tới chỗ ngầm, mục tiêu trong lòng y càng lúc càng thêm xa xôi, thậm chí vĩnh viễn không có khả năng thực hiện.
Y có thể nhận ra sự tín nhiệm của Lưu Kỳ đối với y, cũng biết dưới trướng Lưu Kỳ hiện tại không ai thích hợp vị trí này hơn mình, nhưng để y rũ bỏ giấc mộng từ nhỏ, nhất thời y khó cóp thể đưa ra lựa chọn.
Thấy Mã Trung lâm vào trầm mặc, Lưu Kỳ không thúc giục, chỉ yên lặng chờ đợi, chờ đợi Mã Trung quyết định.
Trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, mà ngay cả thị vệ thủ vệ ngoài cửa đều cảm giác được áp lực nhè nhẹ, lúc này cẩn thận canh gác cửa, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
- Ta nguyện ý làm việc vì chủ công.
Mã Trung rốt cuộc mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh xem như đằng đẵng. Trong thâm tâm y cũng không bình tĩnh như ngoài mặt, bởi bất kể ai rũ bỏ giấc mộng luôn luôn cố gắng đều sẽ không thoải mái. Nhưng sự thực luôn tàn khốc như vậy, cho ngươi một tia hy vọng, trong nháy mắt tia hi vọng liền biến mất trong hiện thực. Y biết nếu như y đồng ý, có nghĩa là mình thực sự đang được Lưu Kỳ coi là tâm phúc, tương lai nói không chừng còn có thể ra chiến trường, nhưng nếu như y cự tuyệt, Lưu Kỳ tuy không trách y nhưng sẽ không tín nhiệm y như trước. Khổng thể trở thành người làm việc chính, cho dù làm được cũng sẽ bị xa lánh. Trừ khi y đầu quân cho chủ công mới, nhưng chư hầu trong thiên hạ ai sẽ cho y cơ hội lựa chọn, chỉ có Lưu Kỳ mà thôi.
Lưu Kỳ nghe thấy Mã Trung trả lời, mới thởi phào nhẹ nhõm, bởi hắn thực sự sợ Mã Trung không đáp ứng, như thế chính mình còn mất đi một viên võ tướng, chỉ là hiện đã không vấn đề gì. Lưu Kỳ cười nói với Mã Trung:
- Chính Bình quả nhiên không khiến ta thất vọng, ta biết ngươi muốn rong ruổi nơi sa trường, ngươi yên tâm ta chắc chắn sẽ sớm chọn người thích hợp, đến lúc đó ngươi tự nhiên có thể ra chiến trường.
Mã Trung nghe được Lưu Kỳ cam đoan, tảng đá trong lòng xem như được gỡ xuống, Lưu Kỳ nói tự nhiên sẽ không nuốt lời.
Sau khi Cam Ninh tới Tương Dương được Lưu Kỳ sắp xếp ở đông viện, khi tám trăm kỵ binh đến cũng được sắp xếp ở đây, tùy ý đế Cam Ninh gặp gỡ bọn họ. Tám trăm kỵ binh chạy một ngày đường, sớm đã đi nghỉ.
Ánh trăng sáng ngời, phủ lên mặt đất một màu trắng bạc.
Lúc này ba huynh đệ Cam Ninh, Tô Phi, Ngô Hùng đang bàn bạc trong phòng.
Cam Ninh thở dài:
- Ta cũng từng nghĩ trước kia chúng ta oai phong một cõi, tiêu diêu tự tại biết bao, không ngờ hiện tại rơi vào tình cảnh này, thực sự làm liên lụy tới các huynh đệ.
Lúc trước nếu như y không muốn tìm lối thoát cho các huynh đệ, cũng sẽ không rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như ngày hôm nay.
Tô Phi thấy Cam Ninh như vậy, xúc động nói:
- Đại ca, đâu cần tự trách mình, huynh đệ chúng ta theo đại ca vì miếng cơm manh áo, nếu không có đại ca đâu có chúng ta. Đại ca chịu nhục vì đám huynh đệ chúng ta, nếu ai dám có câu oán hận, ta không thể không làm thịt y. Nói cho cùng, chúng ta hiện tại vẫn có thể chịu đựng được, đại công đối đãi nồng hậu với đại ca tương lai chắc chắn sẽ trọng dụng đại ca.
Cam Ninh nhìn Tô Phi, sắc mặt đỏ bừng lắc đầu nói:
- Đại công tử mặc dù đối đãi không tệ, nhưng tình cảnh của đại công tử hiện tại không tốt, tương lai thế nào rất khó nói trước.
Tô Phi đang định nói thêm gì đó, thì Ngô Hùng ở bên vẫn im lặng đột nhiên mở miệng nói:
- Đại ca không cần nóng lòng, ta thấy đại công tử là người bất phàm, chắc chắn xây dựng triều đại mới. Tuy thống nhất thiên hạ có chút khó khăn, nhưng làm chư hầu một phương chắc chắn không thành vấn đề.
Cam Ninh có chút bất ngờ, đây là lần đầu tiên nghe tam đệ đánh giá người khác cao như thế, không khỏi hỏi:
- Tam đệ vì sao có thể khẳng định như thế? Các người chẳng qua chỉ gặp mặt lần đầu mà thôi.
Tô Phi cũng nghi hoặc nhìn về phía Ngô Hùng.
Ngô Hùng lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
- Dựa vào trực giác.
- Trực giác?
Cam Ninh, Tô Phi có chút không hiểu. Tiên đoán Lưu Kỳ có thể chiếm cứ một phương, thực sự chỉ dựa vào trực giác? Tuy bọn họ tin tưởng trực giác của Lưu Kỳ, nhưng lần này có chút cảm giác ù ạc khó hiểu.
Ngô Hùng biết lần này có chút mơ hồ, cười khổ nói:
- Ta không thể nhìn thấu vị đại công tử này.
Sắc mặt Cam Ninh và Tô Phi có chút ngưng đọng, đây là người đầu tiền Ngô Hùng không thể nhìn thấy, cũng là người đầu tiên khiến y đánh giá cao như vậy. Sống chung vài năm, bọn họ hiểu rất rõ Ngô Hùng, Ngô Hùng y vẫn luôn có vài phần thủ đoạn nhìn người, bất luận đối phương là ai, y chỉ cần gặp qua vài lần là có thể biết đối phương muốn cần gì, trong lòng nghĩ gì, chưa từng suy đoán sai.
Hiện tại y lại không thể nhìn thấu Lưu Kỳ, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ Lưu Kỳ không đơn giản, thực sự không đơn giản.
- Ta nói chuyện với đại công tử, nhưng lại không nắm được trong lòng đại công tử nghĩ rốt cuộc nghĩ gì, bên ngoài cũng không biểu hiện vết tích nào.
Ngô Hùng nghĩ đến đôi mắt Lưu Kỳ vừa nãy rất bình tĩnh, vẻ mặt thong thả, cảm giác bất lực từ xưa tới nay chưa từng có.
- Nhưng trực giác nói cho ta biết, đại công tử không hề đơn giản, ta cảm thấy đáng để chúng ta nguyện trung thành.
Cam Ninh không ngờ Ngô Hùng nói vậy, nhất thời trong lòng có chút do dự nói:
- Hay là quan sát thêm chút đi, chuyện này liên quan tới tiền đồ của các huynh đệ, không thể coi nhẹ.
- Đại ca vẫn nên sớm đưa ra quyết định, hiện tại bên người đại công tử đang thiếu nhân tài, đến đầu nhất định được trọng dụng, tương lai rất khó nói, một khi bỏ qua sẽ hối hận cả đời.
Ngô Hùng cũng biết lúc này thận trọng là điều rất quan trọng, chỉ là vẫn không kiềm chế được nhắc nhở nói.
Cam Ninh gật gật đầu, đưa mắt nhìn qua cửa sổ khi thì kiên định, khi thì do dự, khi thì bất đắc dĩ.
Gió sáng sớm nhè nhẹ thổi qua khiến người ta cảm giác man mát, mặt trời chiếu xuống những tia sáng vàng óng êm ái.
Trên giáo trường trong phủ Lưu Kỳ, Lưu Kỳ hôm nay mặc bộ y phục ngắn gọn gàng, nhìn qua có chút rắn giỏi. Nhưng hiện Lưu Kỳ một thân nhếch nhác, bộ y phục màu trắng đã bị mồ hôi thấm ướt, dính chặt trên người, khó chịu dị thường.
Lưu Kỳ cũng không biết mình đã chạy bao nhiêu vòng, cứ một mạch chay quanh thao trường, mồ hôi từ hốc mắt chảy vào trong mắt. Lưu Kỳ phờ phạc đưa tay lau đi, nhưng ngay sau đó lại bị mồ hôi bao trùm. Hô hấp dồn dập khiến xoang mũi nóng ran. Hai chân giống như ruột bút chì, mỗi lần nâng lên đều hao hết khí lực toàn thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận