Tam Quốc Tranh Phong

Chương 422

Nguyên bản trong lòng Tào Tháo chỉ có chút kinh ngạc, nhưng khi nghe Dương Tu giải thích thì trong lòng càng thêm nghi hoặc, Dương Tu nếu không có lòng dạ bất chính sao lại phải lo lắng như vậy, chẳng lẽ hắn thật sự khẳng định mình sẽ hoài nghi việc hắn cấu kết với Kinh Châu hay sao?
- Trong tay ngươi là cái gì?
Tào Tháo quan sát Dương Tu đột nhiên nhìn đến thẻ tre trong tay Dương Tu nghi ngờ hỏi.
Thấy Tào Tháo hỏi Dương Tu mới nhớ tới phần thẻ tre do Mã Tắc giao cho hắn, mang thẻ tre đưa cho Tào Tháo nói:
- Chủ công, đây là Mã Tắc giao cho vi thần, cho tới bây giờ vi thần còn chưa xem.
- Hả?
Tào Tháo tiếp nhận thẻ tre, vừa mở ra xem, nhìn thoáng qua Tào Tháo liền ngẩng đầu lên có chút không hiểu nhìn Dương Tu.
- Chủ công?
Gặp Tào Tháo không hề tức giận, cũng không bảo hắn đứng lên, trong lòng Dương Tu lại phát lạnh, chẳng lẽ trên thẻ trúc viết cái sự tình đại nghịch bất đạo, nghĩ vậy sắc mặt Dương Tut hay đổi, trong lòng âm thầm hối hận đáng lẽ hắn phải xem từ ở nhà mới phải.
- Ngươi chưa từng xem qua thẻ tre?
Tào Tháo chèn thẻ tre trong tay kinh ngạc hỏi.
- Vi thần không có.
Trong lòng Dương Tu không ngừng cười khổ.
- Ngươi cũng đã biết trong thẻ tre viết gì?
Tào Tháo mặt không chút cảm xúc nhìn Dương Tu, làm cho người khác nhìn không ra hỉ nộ trong lòng Tào Tháo.
- Vi thần không biết .
Lúc này trong lòng Dương Tu lại phiền não.
- Ngươi xem một chút đi.
Tào Tháo đem thẻ tre trong tay đưa cho Dương Tu.
Dương Tu tiếp nhận thẻ tre cẩn thận nhìn Tào Tháo rồi mới mở thẻ tre ra, tuy nhiên khi xem nội dung thẻ tre trong lòng Dương Tu cả kinh, bởi vì trên thẻ tre là trống không.
- Chuyện này …
Dương Tu nhìn Tào Tháo nói không nên lời.
- Ngươi trở về đi.
Tào Tháo phấy tay ra hiệu Dương Tu lui ra.
- Chủ công …
Dương Tu thấp giọng nói.
- Ta biết chuyện này không liên quan đến ngươi.
Tào Tháo lắc đầu nói.
- Vâng.
Nghe Tào Tháo nói, Dương Tu không cảm thấy thoải mái mà ngược lại trong lòng càng nặng nề hơn, nhưng hắn biết việc này là do hắn quá lỗ mãng, đã đánh trúng sự đa nghi của Tào Tháo, nếu một mực giằng co chỉ sợ càng bị động thêm mà thôi.
Trong lòng Dương Tu thở dài, hắn biết từ nay về sau chỉ sợ là không thể tiêu trừ sự nghi nghờ trong lòng Tào Tháo đối với hắn, chức lang trung này của hắn chỉ sợ là không thể làm được nữa, cho dù có đảm nhiệm thì Tào Tháo cũng sẽ không cho xử lý công việc, lương thảo nhìn bề ngoài như không quan hệ nặng nhẹ, nhưng hiện tại sẽ phải đánh trận, lương thảo là tối quan trọng, nếu Tào Tháo đã hoài nghi hắn, sao có thể để hắn xử lý sự việc lương thảo. Tuy rằng cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng xử lý qua.
Đợi cho Dương Tu rời khỏi, sắc mặt Tào Tháo lập tức trở nên cực kỳ âm trầm, mặc dù một lần nữa hắn tự nói với mình rằng Dương Tu không có khả năng phản bội hắn, nhưng lúc này cũng không khỏi hoài nghi Dương Tu, thậm chí hắn hoài nghi Dương Tu làm như vậy là cố ý để cho hắn xem, một phần là thẻ tre trống, là Dương Tu đã thay đổi thẻ tre mà mà Mã Tắc đem cho hắn.
Cho dù là trên thẻ tre có viết âm mưu kinh thiên động địa hoặc là lời lẽ nguyền rủa hắn, hắn cũng sẽ không bực bội như thế, nhưng trên thẻ tre lại không viết gì cả, chẳng lẽ Mã Tắc không có việc gì làm lại rảnh rỗi đi hãm hại Dương Tu, Hứa Đô nhiều quan viên như vậy, quan viên thân phận địa vị cao hơn Dương Tu cũng không ít, vì sao Mã Tắc lại cố tình lựa chọn Dương Tu.
Phải biết rằng bất kể là Tuân Văn Nhược, hay là đám người Quach Gia đều không phải Dương Tu có thể so sánh được, hắn tin tưởng, đám người Quach Gia cho dù là cơ hội rất xa vời, Mã Tắc cũng sẽ thử đi hãm hại bọn họ. Mà bây giờ lại lựa chọn Dương Tu, điều này làm cho hắn hoài nghi dụng ý của Mã Tắc.
Hơn nữa thẻ tre này lại là thẻ tre trống, có phải Dương Tu đã đem thẻ tre thật cất dấu đi, thẻ tre được dấu đi kia đã viết gì? trong lòng Tào Tháo miên man bất định.
- Người tới.
Tào Tháo quát người ngoài cửa.
- Chủ công.
Một gã tiểu tướng chạy tới, khom mình thi lễ nói.
- Ngươi phái người giám thị chặt chẽ nhất cử nhất động của Dương Tu, không được lơ là, có chuyện gì phải báo cáo tan ngay.
Tào Tháo nhìn tiểu tướng phân phó nói, binh linh trong phủ hắn đều trải qua tuyển chọn nghiêm khắc, mỗi một người đều qua sàng chọn cẩn thận hoàn toàn đáng tin cậy.
- Vâng.
Tiểu tướng trong lòng trầm xuống, lên tiếng xoay người rời khỏi.
………………………..
Mà làm hết thảy mọi việc, Mã Tắc lúc này lại không hề có cảm giác gì, mang theo vài hộ vệ đi về phía phủ của Tuân Văn Nhược, lúc đi ngang qua phủ đệ Tào Tháo còn cố ý dừng lại trước cửa phủ một thời gian ngắn. Đến lúc hộ về trước cửa phủ Tư Không thúc giục Mã Tắc mới hừ lạnh một tiếng tùy tay bỏ lại mấy đồng tiền ngẩng đầu giẫm chân rời khỏi.
Lúc tới phủ Tuân Văn nhược là lúc Tuân Văn Nhược đang chuẩn bị dùng bữa.
- Phó sứ không nghỉ lại trong dịch quán mà tiến đến trong phủ Tuấn mỗ không biết có chuyện gì?
Tuấn Văn Nhược chắp tay nói.
- Văn Nhược tiên sinh là đại hiền đương thời, vãn bối thật vất vả mới có một chuyến đến Húa Đô tự nhiên là tới Văn Nhược tiên sinh thỉnh giáo một phen, không ngờ Văn Nhược tiên sinh đang chuẩn bị dùng bữa, thật sự có chút đường đột.
Mã Tắc lắc đầ hổ thẹn nói.
- Ồ, Một khi đã như vậy phó sứ không bằng ở lại dùng cơm đi.
Tuân Văn Nhược sửng sốt lập tức chỉ cơm canh trên bàn nói.
- Ha ha, vậy vãn bối cung kính không bằng tuân mệnh.
Mã Tắc chắp tay cũng không từ chối trực tiếp tìm một chỗ ngồi xuống.
Trên bàn tuy rằng cơm canh bày ra không ít nhưng lại đều là thưc ăn thường ngày, không có gì là quý báu cả, Mã Tắc lắc đầu nói:
- Không ngờ Văn Nhược tiên sinh lại đơn giản như vậy, thân là Thượng Thư Lệnh, ở toàn Hứa Đô cũng chỉ có mấy người đếm được trên đầu ngón tay, quyền cao chức trọng, không ngờ không xa xỉ như nhà quyền quý, thật sự là khiến vãn bối khâm phục.
- Ha ha , phó sứ thật sự là cất nhắc tại hạ rồi, so với mấy vị khác mà nói, đây đã là xa xỉ rồi.
Tuân Văn Nhược lắc đầu biết Mã Tắc cất nhắc hắn, bộ tộc Tuân Văn Nhược là đại tộc, kế thừa mấy trăm năm, trong đó quy củ rất lớn, cũng tỷ như cơm canh này, tự nhiên sẽ không giống với các thế gia mới hứng khởi, mặc dù nói không xa xỉ nhưng cũng phong phú có thừa.
Mã Tắc cũng biết tuy rằng bộ tộc Mã thị ở Tương Dương có chút danh tiếng nhưng cũng không được coi là thế gia gì, nhiều nhất cũng chỉ là một gia tộc nhỏ mà thôi. Mã Tắc bái nhập làm môn hạ của Bàng Đức Công, các loại cơm canh xa xỉ hắn đều gặp qua rồi, nói cái này đơn giản cũng không phải, nhưng so với bữa cơm sơn hào hải vị mọi thứ đầy đủ của nhà quyền quý thì cái này xác thực được cho là đơn giản.
Nghe được Tuân Văn Nhược nói như vậy, Mã Tắc gật đầu, một gia tộc truyền thừa đã lâu nhất định có đủ loại quy củ, bằng không gia tộc này sớm muốn cũng suy sụp.
- Văn Nhược tiên sinh không tin tưởng Hán thất sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận