Tam Quốc Tranh Phong

Chương 392

Lỗ Túc nghiêm túc nói.
……. ……...
Thành Sài Tang, sau lúc Vương Uy đánh hạ thành Sài Tang, trong thành dân chúng đều lòng người bàng hoàng, tuy nhiên từ lúc Hổ Long Quân chiếm được Sài Tang cũng không đại khai sát giới, vài ngày trôi qua lòng dân cũng bình ổn hơn.
Lần trước tấn công thành Sài Tang, mặc dù một bộ phận một binh lính Giang Đông nhân cơ hội chạy trốn, nhưng trong thành vẫn lưu lại hai ngàn binh lính Giang Đông, hai ngàn binh lính này lập tức bị Vương Uy giam giữ cẩn mật.
Một tòa phủ đệ bên trong thành Sài Tang, Vương Uy, Văn Sính và Gia Cát Lượng tất cả đều tụ tập ở đây. Ngày hôm sau binh mã Giang Đông lui lại, Gia Cát Lượng đã bí mật chạy tới Sài Tang.
- Quân sư, hiện giờ binh mã Giang Đông đã là cá trong chậu, nhưng nếu Giang Đông lại điều binh tới tiếp ứng, vậy thì cũng phiền toái.
Vương Uy đại mã kim đao ngồi ở phía trên, nhìn Gia Cát Lượng hỏi.
- Haha, Vương tướng quân không cần lo lắng, mặc kệ Hưng Bá có làm thủy quân Giang Đông bị tổn thương nghiêm trọng hay không, hắn đều phái năm ngàn thủy quân để chặn đánh Giang Đông, đến lúc đó đem binh mã Giang Đông còn dư lại tất nhiên sẽ không còn ý chí chiến đấu nào, bắt đầu đối phó lại càng dễ dàng hơn.
Quạt lông trên tay Gia Cát Lượng nhẹ nhàng lay động, làm cho nho bào trên người không ngừng phập phồng.
- Danh tiếng Cẩm Phàm tặc ta cũng có nghe nói qua, chẳng qua chỉ là sơn tặc hơn nữa nhân số còn cực ít, mà thủy quân mấy ngàn người thậm chí là mấy vạn chỉ huy nhiều hạn chế, Đại công tử vì sao không cho Cam Hưng Bá có ít kinh nghiệm lại thống lĩnh thủy quân.
Văn Sính đột nhiên mở miệng hỏi.
- Cái này cũng không có gì lớn, ánh mát của công tử xưa này đều tinh tường sắc bén, nếu hắn đã để cho Cam Ninh thống lĩnh thủy quân tự nhiên là có suy nghĩ của hắn. Chỉ có điều thủy quân Giang Đông cũng không yếu, khả năng đánh thắng rất nhỏ.
Vương Uy khoát tay, ông ở Tương Dương đối với hai người Cam Ninh và Lưu Kỳ đều có gặp qua, Cam Ninh bình tĩnh quả quyết đích thực là môt tướng tài, mà người bên cạnh Lưu Kỳ không ai là kém cả, có thể thấy ánh mắt của Lưu kỳ rất sắc bén.
- Không biết việc này quân sư rốt cuộc là có mục đích gì?
Văn Sính quay đầu nhìn về phía Gia Cát Lượng. Tuy rằng Gia Cát Lượng nói mục tiêu của việc này là làm cho thủy quân Giang Đông bị thương nặng, nhưng Vương Uy và Văn Sính cũng nhìn ra mục tiêu của Gia Cát Lượng không chỉ đơn giản như vậy.
- Cũng không có gì, chỉ là muốn đem bờ bên kia Bành Trạch đưa vào thuộc cải quản của Kinh Châu thôi.
Gia Cát Lượng cười cười nói.
- Bành Trạch?
Văn Sính và Vương Uy đều có chút kinh ngạc. Bành Trạch cũng không phải địa phương quan trọng gì, ngược lại chỉ là một huyện thành nho nhỏ ở Giang Đông thôi. Gia Cát Lượng lao sư động chúng như thế, chẳng lẽ cũng chỉ vì một huyện thành.
Mọi người cũng không khỏi có chút cảm thấy có chút buồn cười, Phi Lonh Quân, Phi Hổ Quân tề tụ chẳng lẽ chỉ vì một Bành Trạch?
Có điều sau khi hai người hiểu được vị trí địa lý của Bành Trạch, ánh mắt của hai người càng ngày càng sáng. Bành Trạch cách Sài Tang cũng không xa ngay tại bờ Sài Tang, nếu không có thành Sài Tang Bành Trạch cũng chính là một thành trì nhỏ theo ven bờ hồ Bà Dương mà thôi, nhưng có thành Sài Tang, thành Bành Trạch và thành Sài Tang mới có thể phối hợp chặt chẽ mới dễ dàng nói hồ Bà Dương mới có thể hoàn toàn khống chế Giang Đông ở trong tay, bởi vậy hồ Bà Dương có thể nói là một chỗ huấn luyện thủy quân trọng yếu của Giang Đông.
Hiện giờ Giang Đông đã chiếm giữ Sài Tang, nếu mà chiếm giữ Bành Trạch mà nói, vừa dễ dàng đem hồ Bà Dương chặt đứt với Trường Giang, chẳng khác nào trực tiếp đem thủy quân Giang Đông hết thảy làm thứ hai, từ đầu đến cuối không thể nhìn nhau. Một chiêu này của Gia Cát Lượng có thể xem như cực kỳ tàn nhẫn.
Chỉ có điều chiếm giữ Bành Trạch còn một điều phải cân nhắc.
- Quân sư, bốn phía Bành Trạch đều bị Giang Đông bao vây khống chế, một huyện thành nho nhỏ như thế nào có thể thủ được?
Vương Uy ngạc nhiên hỏi.
- Ha ha, Vương tướng quân, không phải Phi Hổ Quân sớm đã muốn động thân ấy ư, một khi đã như vậy tại hạ lập tức thông báo chủ công để Vương tướng quân đích thân trấn thủ Bành Trạch.
Gia Cát Lượng cười nói.
- A!
Trên đại điện tất cả mọi người đều kêu lên.
Phi Hổ Quân của Vương Uy nhưng là một trong hai đại quân tinh nhuệ của Kinh Châu, mà Vương Uy lại là dũng tướng rất có danh tiếng ở Kinh Châu,làm sao có thể phí đến một huyện thành nho nhỏ như vậy.
Đây chẳng phải là không biết trọng dụng nhân tài hay sao?
- Vương tướng quân yên tâm, huyện Bành Trạch vừa mới bị chiếm lĩnh dĩ nhiên là cần một vị dũng tướng canh giữ, đợi cho bên trong Kinh Châu sắp xếp ổn thỏa, chủ công tất sẽ phái người đến thay tướng quân.
Thấy vẻ mặt mọi người không thể tin, Gia Cát Lượng vội nói.
- Phù!
Nghe thấy lời nói của Gia Cát Lượng, mấy người mới nhẹ nhàng thở ra. Bành Trạch mặc dù trọng yếu nhưng cũng không cần phải khiến Vương Uy tự mình trấn thủ. Tuy nhiên muốn ngăn cản áp lực của Giang Đông, bảo vệ Bành Trạch cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Lúc này Vương Uy và Văn Sính ánh mắt nhìn Gia Cát Lượng có chút bất đồng, đầu tiên là phái hai ngàn Phi Long Vệ đánh lén Sài Tang chặt đứt đường lương thực của Giang Đông, khiến Giang Đông không thể lui binh. Sau đó đi bước một đem binh mã Giang Đông đẩy vào cục diện đã thiết kế trước đó.
Hiện tại lại muốn chiếm giữ huyện Bành Trạch, hơn nữa lại khiến một trong hai đại thủy quân Kinh Châu trấn thủ chính là Phi Hổ Quân. Chỉ mười ngàn Phi Hổ Quân thôi Giang Đông đã phải cẩn thận đối phó rồi. Mười ngàn người này chiếm giữ huyện Bành Trạch, Giang Đông phải phái ít nhất ba vạn binh mã đề phòng bị Phi Hổ Quân đánh lén.
Huống chi vừa mới chặt đứt liên hệ giữa thủy quân Giang Đông, khiến thế lực Giang Đông giảm mạnh, chỉ điểm này cũng có thể ngăn cản sự lớn mạnh của thủy quân Giang Đông.
Bóng đêm như nước, trên mặt sông mấy trăm tàu chiến san sát đan xen xuôi dòng hạ xuống.
Ngay ban ngày, sau khi thủy quân Giang Đông bị tổn thương nặng, Cam Ninh liền hạ lệnh đem tù binh suốt đêm mang đến Giang Hạ, bắt đầu tạm giam, mà chính hắn dẫn hai vạn thủy quân còn lại xuôi dòng xuống.
Trên mặt sông tàu chiến đi thật chậm, mà trên con đường này trên tàu chiến treo tinh kỳ Giang Đông, chữ ‘Lăng’ to như vậy bay theo gió, bởi vậy trên con đường này cũng không có ai hoang mang đối với hai ạn thủy quân đuổi tới.
Giết chết đại tướng Giang Đông Lăng Thao, tù binh thủy quân có một vạn năm ngàn người, còn thu được gần trăm tàu chiến, binh khí khôi giáp lại càng nhiều vô số. Lúc này đây đại thắng, khiến từng thủy quân trong lòng kích động không thôi, con đường sau này đi cũng là ngẩng đầu mà bước, so với trước kia sĩ khí tăng lên không ít.
Trong lòng Cam Ninh cũng được an ủi không ít, có thắng lợi lần này, khi Lưu Kỳ bổ nhiệm hắn thống lĩnh thủy quân, đã có người có chút bất mãn lần này có thể ngậm miệng được rồi.
Từ Tương Dương xuôi dòng đi Giang Hạ hết ba bốn ngày đường, thần kinh Cam Ninh mỗi ngày đều căng thẳng, không dám buông lỏng chút nào. Thống lĩnh thủy quân đánh trận vẫn là giấc mộng trong lòng, nhưng thời điểm thống lĩnh bốn vạn thủy quân, hắn mới biết được sự gian nan trong chuyện này. Thống lĩnh tám trăm người với thống lĩnh bốn vạn thủy quân, thực là cách biệt một trời một vực, mà đối thủ của hắn lại là thủy quân tinh nhuệ của Giang Đông, trong lòng Cam Ninh không dám tồn tại sự may mắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận