Tam Quốc Tranh Phong

Chương 128

Hai nghìn binh mã trên sườn núi kề sát mặt đất không dám phát ra tiếng động, Tô Phi xuyên qua cây rừng dựa vào chùm tia sáng mơ cẩn thận tính toán thời cơ động thủ.
Nhìn toàn bộ đại quân Giang Đông tiến vào khe sâu, Tô Phi không do dựa vung cờ lệnh lên, tiễn thủ hai bên sườn núi đột nhiên vung cung bắn tiễn, cũng tiễn tẩm lửa bắn xuống khe sâu, thoáng chốc trong khe sâu giống như đèn đuốc rực rỡ.
Thái Sử Từ nhìn hỏa tiễn đầy trời, biến sắc thầm nghĩ không ổn, quay đầu hô lớn:
- Mau rời khỏi khe sâu!
Nói xong dẫn một vạn đại quân tiến nhanh về phía miệng cốc.
Tô Phi trên khe sâu nghe Thái Sử Từ quát liền hừ lạnh, quay đầu phân phó bộ hạ, sau đó huy đại kỳ. Tức khắc hai miệng khe sâu chợt vang lên tiếng ầm ầm, từng khối từng khối đá lớn rơi xuống thoáng chóc chặn hai miệng cốc, nhốt sống một vạn đại quân Thái Sử Từ trong cốc.
Vào lúc này hỏa tiễn bắn xuống, khiến củi khô trong cốc theo lưu huỳnh bùng cháy phát ra tiếng nổ ầm ầm, chỉ mấy cái hô hấp trong cốc đã bị bao trùm bởi biển lửa.
Đại quân Giang Đông nhanh chóng bị lửa lớn tách thành vài khúc, bị đại hỏa mãnh liệt thiêu đốt thảm hại bên trong thỉnh thoảng còn có vũ tiễn bắn xuống khiến đại quân Giang Đông nguyên bản hừng hực khí thế trở nên đại loạn.
Nghe được tiếng kêu thảm thiết phía sau, Thái Sử Từ quay đầu nhìn lại chỉ thấy đại quân lúc này đã bị đại hỏa bao vây tùy thời có thể bị diệt, một số sĩ tốt không kịp tránh né bị đại hỏa thiêu đốt, trên người nhanh chóng bốc lửa, đau đớn khó chịu sĩ tốt chạy toán loạn cuối cùng ngã vào trong lửa.
Thái Sử Từ trừng mắt hổ nhìn tình cảnh thảm hại phía sau, tay chỉ vào cự thách chắn trước cửa cốc quát:
- Đẩy ra cho ta.
Sĩ tốt Giang Đông biết chỉ có mở cửa cốc ra mới có thể bỏ chạy, cả đám liều chết lao về cửa cóc khuân vác đá lớn.
Dựa vào ánh lửa Tô Phi rốt cuộc tìm được Thái Sử Từ trong đại quân, trong lòng có chút hưng phấn, nếu có thể giết chết Thái Sử Từ như vậy Giang Đông sẽ tổn thất cực lớn. Tô Phi hưng phấn liếc mắt, chỉ vào Thái Sử Từ quát lớn:
- Ném toàn bộ trông nhọn vào chỗ đó cho ta.
Hàng trăm hàng nghìn trông nhọn được ném xuống cốc, trông nhọn rơi xuống với tốc độ kinh người giống như thiên thạch xé trời bắn xuống phía dưới.
Thái Sử Từ nhìn trông nhọn đầy đầu trong lòng không khỏi hốt hoảng, vừa rút trường kiếm ra vừa quát:
- Cẩn thận phía trên.
Chỉ có điều tốc độ của trông nhọn quá nhanh, Thái Sử Từ vừa quát lớn đã có trông nhọn cắm xuống, khôi giáp cực dày trước trông nhọn cũng chỉ như tờ giấy mỏng bị xuyên thấu, một số gã sĩ tốt Giang Đông xui xẻo không kịp phản ứng bị trông nhọn xuyên thấu.
Những sĩ tốt kịp phán ứng ẩn nấp sau cự thạch may mắn thoát kiếp nạn này, nhưng cũng thương vong thảm hại. Thái Sử Từ vung kiếm đánh rơi trông nhọn rơi về phía y, chỉ có điều trông nhọn nhiều vô kể không kịp chống đỡ khiến ngựa dưới thân bị vài trông nhọn xuyên thấu, tử vong ngay tại chỗ. Mắt thấy sắp ngã xuống đất, Thái Sử Từ liền vỗ lưng ngựa nhảy xuống phía dưới, bả vai tê dại lại bị trông nhọn đâm trúng.
Sau một trận trông nhọn đại quân Thái Sử Từ thương vong nặng nề, Thái Sử Từ băng bó vai chỉ huy sĩ tốt còn lại mở cửa cốc, dẫn theo tàn binh rời đi.
Ra khỏi khe sâu Thái Sử Từ ngoảnh mặt nhìn lại, mắt hổ rưng rưng nước mắt tay nắm nổi gân xanh nắm chặt trường kiếm, trong lòng tràn đầy bi thương. Khi đi một vạn đại quân, hiện tại chỉ còn lại hơn nghìn binh mã, điều này khiến y sao có thể chấp nhận.
Từ khi nhậm chức Tướng Quân đến nay y tuy từng gặp thất bại, nhưng từ khi theo Tôn Sách y chưa từng thua trận, nửa tháng nay y thất bại hết lần này đến lần khác, mà hiện tại thiếu chút nữa toàn quân bị diệt.
Hít một hơi thật sâu, Thái Sử Từ thoáng liếc nhìn một nghìn binh mã phía sau tràn đầy thương tích liền vung tay ra lệnh rời đi, y biết nếu hiện tại không rời khỏi se khâu binh mã phía trên đuổi tới bọn họ sẽ không đi được.
Tô Phi trên khe sâu nhìn Thái Sử Từ mở cửa cốc rời đi, lập tức dẫn binh mã đuổi tới cửa cốc, nhưng đoàn người Thái Sử Từ đã rời đi. Cho dù có chút không cam lòng, nhưng nghĩ tới lời Từ Thứ dặn dò Tô Phi đành phải kiềm chế xao động trong lòng hạ lệnh chỉnh đốn chiến trường, đồng thời mệnh lệnh sĩ tốt lên núi chặt gỗ lập doanh trại ở cửa cốc, sau một canh giờ, một tòa doanh trại đã được thành lập tở cửa cốc, doanh trại này vừa vặn chặn ngang cửa cốc bất kể ai cũng không thể lặng lẽ đi tới huyện Ngả.
Chu Du đang trong đại trướng ở huyện Tu Thủy, Chu Du đang tính chuyện tối nay bất ngờ đánh chiếm huyện Tu Thủy. Nguyên bản không cần phiền toái như vậy bởi kế hoạch đã xem như hoàn mỹ nhưng y lại có chút bất an, nhìn lại kế hoặc một lần xác nhận không có vấn đề, Chu Du lắc đầu thầm nghĩ mình nghĩ nhiều.
- Đại Đô Đốc.
Hàn Đương bước nhanh tới, vẻ mặt lo lắng nói:
- Không ổn, đại doanh bốc cháy.
Chu Du nhìn Hàn Đương nghi hoặc nói:
- Cháy ở đâu?
Hàn Đương chỉ về phía Kiến Xương nói:
- Đại doanh Kiến Xương cháy.
Chu Du lúc này toát lên vẻ mặt khó tin, nói:
- Cái gì?
Lập tức kêu lớn:
- Không xong rồi.
Nói xong cũng không để ý tới Hàn Đương, lập rời đại doanh nhìn về phía đông, chỉ thấy nửa trời đông đã biến thành màu đỏ, hơn nữa còn rực rỡ hai nắng chiều phía tây.
Chu Du nhìn không trung phía xa xa rốt cuộc biết mình sai lầm, y vẫn tưởng Từ Thứ trá hàng, đến hiện tại mới nhớ Từ Thứ cố ý làm như vậy, một cái kế sách đơn giản khiến y tách rời đại doanh, sau đó diệt từng khúc một.
Từ trước tới nay y đều cho rằng Từ Thứ tài cao nhưng không thể cao đến vậy, hiện tại nhìn tài năng của Từ Thứ e là không thua mình, nghĩ đến đây Chu Du có chút buồn rầu, tức giận mình xem thương anh hùng thiên hạ. Vài năm nay thuận buồm xuôi gió làm cho y buông lỏng cảnh giác rồi.
Nếu đã rõ kế sách của Từ Thứ vậy ở đây cũng không có tác dụng nhiều, Chu Du quay đầu nhìn huyện Tu Thủy nói:
- Nổi tống.
Hàn Đương biết Chu Du có chuyện liền vội vàng truyền lệnh, không lâu sau tiếng trống trầm thấp vang lên khiến sĩ tốt dưới thành kích khởi tinh thần, hai vạn binh mã ngoài huyện Tu Thủy rất nhanh tụ tập, Chu Du, Hàn Đương một thân khôi giáp cưỡi ngựa đi ra.
Đám người Từ Thứ, Hoàng Trung chạy lên tường thành nhìn thấy binh mã Giang Đông dưới thành. Hoàng Trung nhìn binh sĩ dưới thành khí thế hừng hực nói:
- Chẳng lẽ Chu Du lúc này công thành?
Từ Thứ lắc đầu nói:
- Không, bọn họ hôm nay tiến đến căn bản khong mang theo thang và công cụ công thành, e là Chu Du đã nhìn thấu kế sách của ta.
Chu Du thúc ngựa tiến lên hô lớn với Từ Thứ trên tường thành:
- Vị kia chính là Từ Thứ Từ Nguyên Trực?
Từ Thứ sửng sốt đi tới đầu tường thành, nói:
- Tại hạ chính là Từ Thứ Từ Nguyên Trực, không biết Đô Đốc có gì chỉ giáo?
Chu Du nhìn Từ Thứ nói:
- Không ngờ Chu Du ta tự phụ mình học thức vô song hôm nay lại thua trong tay ngươi, hôm nay gặp mặt coi như toại nguyện, ta hôm nay thất bại tâm phục khẩu phục ngay khác sẽ so cao thấp với ngươi, cáo từ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận