Tam Quốc Tranh Phong

Chương 251

Khoái Việt sầu khổ. Ban đầu y muốn để cho Lưu Kỳ và gia tộc Thái thị tranh đấu mình thì toạ ngư ông thủ lợi, nào ngờ Lưu Kỳ lại mở rộng thế lực nhanh như vậy, chỉ trong thời gian mấy tháng ở Tương Dương đã không có ai ngăn cản hắn được.
- Ai, ta cũng không nghĩ sự việc sẽ trở thành như vậy, ta thực sự không nhìn thấu được Lưu Kỳ, nếu đệ đệ muốn cứu gia tộc Khoái thị hoặc là từ nay về sau phụ tá Lưu Kỳ hoặc là lập tức mang theo gia tộc Khoái thị rời khỏi thành Tương Dương, nếu có chần chừ chỉ sợ gia tộc Khoái thị sẽ vạn kiếp bất phục.
Khoái Lương trầm tư một chút thở dài nói. Hiện tại không phải không quan tâm đến gia tộc Khoái thị.
- Nhưng hiện tại thế cục thiên hạ không rõ, gia tộc Khoái thị rời khỏi thành Tương Dương cũng không có chỗ dung thân, còn không bằng ở lại Tương Dương phụ tá Lưu Kỳ. Lưu Kỳ này thời điểm trước ta đã gặp, tuy nhìn không thấu được hắn nhưng ngựa hắn cưỡi cũng không phải bình thường, con ngựa này vượt qua vạn con trở thành vua của loài ngựa, chỉ dựa vào cái này Lưu Kỳ tuyệt đối sau này là vương giả.
Khoái Lương tiếp tục nói.
- Ồ, thật ra ta cũng không chú ý, nếu đại ca nói như vậy, ta sẽ thừa dịp trước đại hôn của Lưu Kỳ đi trước gặp một phen, thuận tiện cho hắn biết lập trường của gia tộc Khoái thị ta.
Khoái Việt gật dầu nói, y biết rằng đại ca đối với ngựa rất tinh thông, tuyệt đối không có nhìn nhầm.
- Không, trước đại hôn của hắn hãy đến gặp Y Tịch trước, để cho Y Tịch đưa đệ đi gặp Lưu Kỳ, như vậy mới tuyệt đối không có sai sót.
Khoái Lương đột nhiên nói.
- Y Tịch?
Khoái Việt nghi hoặc hỏi.
- Y Tịch là người ủng hộ Lưu Kỳ sớm nhất, Lưu Kỳ sẽ tin tưởng đệ hơn.
Khoái Lương gật đầu nói. Khoái Việt lúc này đi nhờ vả đầu nhập Lưu Kỳ chẳng khác nào đầu cơ trục lợi sẽ khiến người ta chán ghét, có Y Tịch dẫn tiến Lưu Kỳ sẽ không có thành kiến đối với gia tộc Khoái thị.
- Ừ, hai ngày nữa ta sẽ đến gặp Y Tịch. Ta cùng Y Tịch có chút giao tình hẳn là sẽ không từ chối.
Khoái Việt thở phào nhẹ nhõm, may mắn cho y trước kia cũng không đắc tội với ai, bằng không chỉ sợ Y Tịch cũng sẽ không giúp y.
- Nếu quyết định phụ tá Lưu Kỳ vậy nhất định phải tận hết sức lực ủng hộ hắn. Chủ công không thể so với người này, chủ công tính cách đa nghi hảo mưu vô quyết, chung quy sẽ không thành được đại sự, Nhưng Lưu Kỳ này lại rất tàn nhẫn, nếu để hắn phát hiện gia tộc Khoái thị phản bội hắn, hắn ắt sẽ cho xử lý toàn bộ gia tộc Khoái thị.
Khoái Lương nhắc nhở.
- Đại ca yên tâm, việc này ta biết. - Khoái Lương gật đầu nói.
- Một khi đã như vậy ta đi trước, có chuyện gì báo cho ta biết.
Khoái Lương đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.
- Đại ca, không bằng hôm nay ở lại dùng bữa đi?
Khoái Việt đứng lên nói.
- Không cần, ta chắc là nếu không đi bọn hắn sẽ làm cho trong nhà rối loạn hết cả lên.
Khoái Lương khoát tay đi ra ngoài. Khoái Việt tiễn Khoái Lương tới cửa mới quay lại.
…. …. …. ….. …. … …. …. …. …. ….. ….. ….. … ….. ….. …. …..
Bến đò phía nam Thành Tương Dương đoàn người xuống thuyền đứng ở bên cạnh bờ, dẫn đầu là hai người, một lão ông một thanh niên, hai người đầy cảm thán nhìn về phía thành Tương Dương cách đó không xa.
- Kiều công, lão cứ vội vã đi như vậy, có phải sợ hai đứa con gái cứ như vậy không minh bạch gả cho Lưu Kỳ hay không?
Người thanh niên chính là Bàng Thống đi cùng Kiều công đến Tương Dương, lúc này Bàng Thống một thân áo lam trông rất bình thường.
- Vẫn là không giấu diếm được Sĩ Nguyên, hai đứa con gái này chính là thịt trong lòng của ta hiện tại bị Lưu Kỳ cướp đến Tương Dương, ta làm sao có thể không sốt ruột. Trước đó ta đã cho hạ nhân đi tới thành Tương Dương tìm hiểu tin tức biết được Lưu Kỳ sắp tổ chức hôn lễ, cũng không biết hiện tại thế nào rồi?
Kiều công lo lắng.
- Vậy chúng ta lập tức đi tới thành Tương Dương hỏi cho rõ, chỉ cần thấy hai vị tiểu thư, chẳng phải mọi việc hết thảy đều rõ ràng hay sao.
Bàng Thống nhìn bởi vì có chút gấp rút lên đường, toàn thân khó nén mệt mỏi. Mấy ngày nay Kiều công cũng không được nghỉ ngơi nhiều, từ lúc chạy thoát khỏi chiến trường Giang Hạ, bọn họ nghịch lưu mà lên cho tận hôm nay mới tới thành Tương Dương.
- Nơi này đến thành Tương Dương cũng chỉ một nén nhang, chờ đến thành Tương Dương thì hỏi thăm người đi đường đi.
Bàng Thống chỉ vào thành Tương Dương cách đó không xa nói.
Kiều công quay đầu thấy mọi người đều đã lên, gật đầu nói:
- Một khi đã như vậy chúng ta liền sớm một chút đuổi tới thành Tương Dương đi.
Nói xong dẫn theo mọi người đi về hướng thành Tương Dương, không đến nửa nén nhang mọi người đã tới Tương Dương.
Nhìn thành Tương Dương trước mặt, vẻ mặt Kiều công âm tình bất định, trong lòng mơ hồ có chút sợ hãi, nếu thật sự Lưu Kỳ ép buộc hai đứa con gái gả cho hắn, vậy lão phải làm thế nào đây?
Thấy bộ dạng Kiều công như thế, Bàng Thống thở dài, đi đến thi lễ với người canh gác cửa thành, hỏi:
- Vị tiểu ca này có biết việc Lưu Kỳ con trai của Lưu Kinh Châu thành thân hay không?
Binh lính thấy cách ăn mặc của Bàng Thống liền biết y là người đọc sách, vội chào theo kiểu nhà binh nói:
- Trong thành Tương Dương người nào lại không biết Đại công tử thành thân, mà ngay cả thành Kinh Châu những người không biết cũng đếm trên đầu ngón tay. Việc này có từ mấy ngày trước rồi, ba ngày trước Trấn Nam tướng quân tự mình hạ lệnh chuẩn bị đại hôn cho Đại công tử.
- Ồ, mấy người chúng ta đi đường vội vàng chưa kịp hỏi rõ, xin hỏi vị này Chinh Nam tướng quân khi nào thì thành thân?
Bàng Thống chắp tay nói.
- Cái gì Chinh Nam tướng quân, hiện tại Đại công tử còn kiêm Phó thống lĩnh Phi Hổ Quân và Phi Long Quân, các người đừng nói cái này cũng không biết đó nhé?
Lưu Kỳ thân Phó thống lĩnh Phi Hổ Quân và Phi Long Quân việc này đã lan truyền khắp thành Tương Dương, toàn bộ thành Tương Dương không ai là không biết mà mấy người trước mặt này vẫn gọi Đại công tử là Chinh Nam tướng quân.
- Cái gì? Lưu Kỳ lại được bổ nhiệm Phó thống lĩnh Phi Hổ Quân và Phi Long Quân?
Bàng Thống hoảng sợ nói. Y biết địa vị Phi Hổ Quân và Phi Long Quân ở Tương Dương này, y không nghĩ tới Lưu Biểu sẽ bổ nhiệm Lưu Kỳ là Phó thống lĩnh hai quân này.
- Ngươi là người phương nào, dám gọi thẳng tục danh của Đại công tử?
Nghe thấy Bàng Thống gọi thẳng tên của Lưu Kỳ, binh lính cầm trường thương trong tay căng thẳng quát. Nếu người trước mặt không phải là người đọc sách nói không chừng y đã giáo huấn người này rồi.
- Tại hạ nhất thời lỡ lời, kính xin tiểu ca bỏ qua cho.
Bàng Thống thấy binh lính bốn phía vội vàng hành lễ nói, trước mặt người dân hiển nhiên là có vài vị ủng hộ Lưu Kỳ, hiển nhiên Lưu Kỳ ở thành Tương Dương uy vọng rất cao.
- Hừ! Ngươi nói chuyện cũng phải cận thận một chút, nếu không phải thấy ngươi là người đọc sách thì ta sớm đã dạy cho ngươi một bài học rồi. Toàn bộ thành Tương Dương có người nào mà không biết Đại công tử chém chết phản nghịch đánh bại Giang Đông. Nếu để cho người khác biết sẽ coi các ngươi như quả ngon mà ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận