Tam Quốc Tranh Phong

Chương 555

Một gã tiểu tướng mặc khôi giáp vội vàng chạy vào bẩm báo.
- Phụt.
Mọi người đều khiếp sợ nhìn hai gã tiểu tướng này, đúng lúc Viên Thiệu cũng hộc ra ngụm máu, ngã ra sau.
Viên Thiệu đột nhiên ngất xỉu khiến mọi người trong đại trướng đều hỗn loạn, đám người Quách Đồ bước lên đỡ Viên Thiệu dậy, dìu Viên Thiệu lên giường trong đại trướng, một mặt ấn vào nhân trung, một mặt cho người kêu đại phu đến.
Một khắc đồng hồ sau Viên Thiệu mới tỉnh lại, trong đại trướng lúc này chỉ còn lại đám người Quách Đồ, Phùng Kỷ khoảng 6,7 người, nhìn thấy Viên Thiệu tỉnh vội vàng xúm lại.
- Minh công.
- Đại quân lui về sau ba mươi dặm xây dựng cơ sở tạm thời, truyền lệnh Ký Châu chuẩn bị lương thảo cho đại quân.
Thần thái uể oải nhìn mọi người, Viên Thiệu mở miệng.
- Vâng.
Trần Lâm khom người xác nhận, sau đó bước nhanh ra ngoài truyền lệnh.
- Chủ công, vậy nên xử trí đám người Tự Thụ như thế nào?
Quách Đồ cẩn trọng hỏi Viên Thiệu.
Nhắc tới Tự Thụ, sắc mặt Viên Thiệu trầm xuống, ánh mắt sắc bén nhìn Quách Đồ, âm thanh lạnh lùng nói:
- Nghịch tặc như thế lập tức giết không tha.
- Vâng.
Quách Đồ rùng mình, đụng phải ánh mắt sắc bén của Viên Thiệu bèn cúi đầu xuống.
- Tra cho ta, hễ tướng lĩnh trốn đi hôm nay lập tức truy nã, giết tam tộc.
Không để ý tới đám người Quách Đồ, Viên Thiệu lại hạ lệnh.
Mấy người trong đại trướng đều khom người lĩnh mệnh, không dám làm trái, mà ngay cả hai người vốn muốn biện giải cho đám người Tự Thụ cũng thầm thở dài.
- Chủ công, thuộc hạ vừa mới nhận được tin tức, tướng phòng giữ Ô Sào Thuần Vu Quỳnh đã tụ hội cùng đám người Tự Thụ ở trên đường.
Phùng Kỷ nói.
- Thuần Vu Quỳnh?
Viên Thiệu cười lạnh, trên mặt đầy vẻ lo lắng. Ngay cả Thuần Vu Quỳnh cũng phản bội y, khó trách bên trong Ô Sào có năm nghìn binh mã tiếp viện cũng không ngăn được công kích của Tào Tháo.
- Giết không tha, giết tam tộc.
Nói xong, Viên Thiệu rốt cuộc nhắm mắt lại không nói gì nữa.
Cùng lúc đó, tại một sơn đạo cách đại doanh Viên Thiệu hai mươi dặm, Thuần Vu Quỳnh đang dẫn theo vài tên thân binh khoái mã lao đi.
Đột nhiên một con khoái mã từ đối diện chạy tới, sĩ tốt chưa kịp xuống ngựa đã lập tức gấp gáp nói với Thuần Vu Quỳnh:
- Thuần Vu tướng quân, minh công đã hạ lệnh, nói tướng quân phản bội giết không tha, giết tam tộc. Tướng quân lập tức chạy nhanh đi.
- Cái gì?
Thuần Vu Quỳnh kêu lên.
- Là đám người Quách Đồ gièm pha trước mặt minh công. Mà không chỉ tướng quân, ngay cả giám quân đại nhân, tướng quân Cao Lãm và tướng quân Trương Cáp cũng bị định tội phản bội, giết không tha, giết tam tộc.
- Chẳng lẽ minh công điên rồi?
Thuần Vu Quỳnh trợn trừng mắt.
Y đánh mất Ô Sào tội vốn không hề nhỏ, đám người Quách Đồ buông lời gièm pha vu cáo hãm hại y không để cho y quay về còn khiến y ngạc nhiên, nhưng Cao Lãm, Trương Cáp chiến công hiển hách, sao có thể bị đám người Quách Đồ nói vu cáo hãm hại là nghe theo được? Huống chi Tự Thụ là trọng thần dưới trướng minh công, địa vị cao hơn nhiều so với đám người Quách Đồ, sao cũng bị đám người Quách Đồ vu cáo hãm hại?
Ước chừng sửng sốt một hồi lâu, Thuần Vu Quỳnh mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại. Lúc này y đã mơ hồ hiểu mấu chốt trong đó, lúc này thực sự không phải là đám người Quách Đồ vu cáo hãm hại, mà là Viên Thiệu muốn mượn việc này bình ổn việc binh bại, đổ tội lên đám người Tự Thụ. Còn đám người Quách Đồ chẳng qua là tìm một cái cớ cho minh công mà thôi.
Hiểu điểm này, Thuần Vu Quỳnh liên tục cười khổ. Cao Lãm, Trương Cáp, Tự Thụ đều là nhân vật quan trọng bậc nhất tại Ký Châu, người như vậy không ngờ Viên Thiệu lại đẩy ra làm kẻ chịu tội thay, thật sự nghĩ mãi mà không rõ rốt cuộc minh công đang nghĩ gì. Thuần Vu Quỳnh lại lập tức mắng mình ngu xuẩn, lúc này mình đã khó bảo toàn rồi, lại vẫn lo lắng cho tương lai của Ký Hâu, thật sự là nực cười.
- Tướng quân, lúc này giám quân đại nhân, Cao Lãm tướng quân, Trương Cáp tướng quân, còn có mấy vị tướng quân khác đều quyết định xuôi nam tìm nơi nương tựa Kinh Châu Lưu Kỳ, lúc này hẳn là đã xuất phát. Đúng rồi, minh công cũng đã phái ra binh mã bao vây tiễu trừ tướng quân, giám quân đại nhân bảo mạt tướng nói cho tướng quân sớm kịp thoát thân, người nhà của tướng quân đã không vấn đề gì rồi.
- Kinh Châu?
Thuần Vu Quỳnh nhíu nhíu mày, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, so sánh với Tào Tháo thì Kinh Châu cũng không phải nơi thích hợp nhất.
- Ngươi có biết đám người Công Dữ tiên sinh giờ đang ở đâu không?
Thuần Vu Quỳnh hỏi.
- Mạt tướng không biết, tuy nhiên giám quân đại nhân nói rồi, nếu tướng quân muốn cùng bọn họ cùng nhau đi tới Kinh Châu thì có thể đi hướng này tự sẽ có người tiếp ứng tướng quân đi tới Kinh Châu.
Nói xong tiểu tướng lấy từ trong người ra một thẻ tre giao cho Thuần Vu Quỳnh.
- Ta biết rồi.
Thuần Vu Quỳnh tiếp nhận thẻ tre, gật đầu với tiểu tướng.
Trong đêm tối, vô số cây đuốc ở trong núi lay động hợp thành một hỏa long, không ngừng xuyên qua núi, tận đến tảng sáng hỏa long mời dần dần dừng lại, hơn một vạn sĩ tốt đang tụ tập ở bên ngoài một thung lũng.
Chỉ bảo đại quân chờ, Cao Lãm dẫn theo hơn mười tên thân binh đánh giá bốn phía thung lũng. Nơi này chính là nơi đóng quân mà Tự Thụ chọn cho y.
Nơi này ba mặt núi vây quanh cũng chỉ có lối ra duy nhất của sơn cốc nơi mình đứng, vị trí sơn cốc này cũng là vị trí quan trọng nhất.
Ra khỏi sơn cốc chỉ cần một canh giờ lộ trình là có thể ra xuất hiện ở bên ngoài thành Diên Tân, có thể đánh bất ngờ Diên Tân bất cứ lúc nào. Hơn nữa sơn cốc này cực kỳ bí ẩn, trước sơn cốc có vài tòa núi liên miên chắn sơn cốc, mà cửa cốc và ngọn núi toàn cây cối rậm rạp, gần đó có một con đường thông ra ngoài núi, nếu không có người dẫn đường chỉ sợ dù phái ra một lượng lớn thám báo cũng không phát hiện ra con đường này.
Đi vào sơn cốc, trong sơn cốc có một hồ nước nhỏ, nước từ dòng suối nhỏ bên trong núi chảy xuống hòa vào hồ nước, có thể cung cấp nước ngọt cho đại quân. Về phần lương thảo Tự Thụ đã nói sẽ có người đưa lương thảo tới cho đại quân.
Trong sơn cốc mở hang động làm nơi cư trú, nơi này có thể nói là doanh địa trời đất, nếu là sơn tặc, không hề nghi ngờ đây chính là nơi thích hợp nhất.
- Đại quân vào cốc.
Mệnh lệnh rất nhanh truyền đạt xuống, hơn một vạn đại quân rất nhanh tiến vào sơn cốc, bắt đầu bận rộn trong đó, dựng lên doanh địa thô sơ. Cao Lãm ra lệnh sĩ tốt nghỉ ngơi, đại quân cả đêm trải qua chiến đấu kịch liệt, hơn nữa đường dài bôn ba lúc này đã hết sức mệt mỏi, huống chi trong quân còn có một số người bệnh, cần tĩnh dưỡng.
- Bao giờ thì lương thảo được đưa đến nhanh nhất?
Một chỗ hẻo lánh trong sơn cốc, Cao Lãm đang cau mày nhìn một người áo đen.
- Tướng quân yên tâm, trong vòng hai ngày nhóm lương thảo đầu tiên sẽ đưa đạt, đến lúc đó tướng quân chỉ cần phái người rời núi tiếp ứng là được.
Người áo đen thấp giọng nói.
- Hả?
Cao Lãm kinh ngạc nhìn thoáng qua người áo đen, trong vòng hai ngày đem lương thảo đến. Người trước mặt như là đã có chuẩn bị, hơn nữa rất quen thuộc với binh lính dưới trướng mình, mỗi một lần xuất chinh y đều yêu cầu sĩ tốt mang theo lương khô ba ngày, phòng ngừa có gì bất ngờ xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận