Tam Quốc Tranh Phong

Chương 205

- Nàng cố chịu một chút!
Lưu Kỳ nắm lấy cánh tay bị thương của Đại Kiều, Đại Kiều toàn thân bất động, cánh tay hơi co giật một cái rồi nàng nhắm mắt, quay đầu đi không dám nhìn.
Một tiếng xoẹt, Lưu Kỳ từ áo của mình xé toẹt một mảnh vải gấm đặt một bên, hắn xem qua vết thương của Đại Kiều, xé đi lớp áo xung quanh vết thương, Lưu Kỳ cẩn thận lau sạch vết máu trên cánh tay, cánh tay của Đại Kiểu run rẩy, mồ hôi trên trán càng rơi nhiều hơn, hồi lâu sau đó Lưu Kỳ mới băng bó xong vết thương trên tay của Đại Kiều.
Nghe được tiếng kêu la bên ngoài ngày càng thê thảm, Lưu Kỳ nhìn sang Tiểu Kiều vẫn đang sợ hãi mà không ngừng run rẩy, Lưu Kỳ nói khẽ:
- Không sao đâu, ta ra ngoài xem thử, nàng ở đây chăm sóc tỷ tỷ, đừng để cho vết thương chảy máu thêm nữa!
- Vâng!
Hồi lâu sau Tiểu Kiều mới bình tĩnh trở lại, nàng cố nén nỗi sợ trong lòng bước tới trước mặt Đại Kiều.
Lưu Kỳ mở cửa xe ra nấp sang một bên để quan sát bên ngoài, thấy tình hình bọn Hắc Y Nhân quanh đó tăng lên khá nhiều, cục diện đã trở nên vô cùng hỗn loạn, Lưu Kỳ than rằng:
- Xem ra không thể kéo dài tình trạng này nữa!
Tuyệt Ảnh Mã phóng tới cạnh Lưu Kỳ nhanh như một tia sáng trắng, Lưu Kỳ phóng lên lưng ngựa, chỉ thấy bên ngoài vốn dĩ có hơn một trăm tên Hắc Y Nhân, không ngờ giờ lại tăng lên hơn hai trăm tên, mà Cẩm Y Vệ lúc này đây đã giật gấu vá vai, miễn cưỡng lắm mới ngăn chặn được bọn Hắc Y Nhân, nhưng bên Cam Ninh, Vương Nghị giờ đây đã giết được khá nhiều kẻ Hắc Y Nhân, bên trong chỉ còn chưa đến hai mươi tên Hắc Y Nhân.
Lưu Kỳ nhìn về hướng vài tên Lính Truyền Lệnh còn sống sót, nói:
- Lệnh cho Vương Nghị chỉ huy Phi Hổ Vệ giúp Mã Trung chống chọi với Hắc Y Nhân bên ngoài, Cam Ninh chỉ huy Cẩm Phàm Tặc tiêu diệt Hắc Y bên trong.
- Vâng!
Lính Truyền Lệnh lập tức huy động lệnh kỳ để truyền mệnh lệnh của Lưu Kỳ xuống dưới.
Xì một tiếng, Lính Truyền Lệnh vừa truyền xong lệnh xuống dưới thì bị trúng tên.
Lưu Kỳ lạnh lùng hừm một tiếng, hắn biết rõ ý đồ của bọn Hắc Y Nhân, chỉ vì nửa canh giờ đã trôi qua, cứu binh của Tương Dương giờ chắc hẳn đã sắp tới rồi.
- Giết!
Trường thương của Vương Nghị giật một phát là giết được một tên Hắc Y Nhân, dẫn theo Phi Hổ Vệ xông đến, Cẩm Y Vệ vốn dĩ không chống chọi nổi nữa giờ đây đã nhanh chóng ổn định lại.
Cam Ninh quay đầu nhìn Lưu Kỳ, thấy Lưu Kỳ không sao mới dẫn Cẩm Phàm Tặc đi giết mười mấy tên Hắc Y Nhân còn sót lại.
- Chủ Công!
Cam Ninh thúc ngựa chạy đến chắp tay nói.
- Ừ!
Lưu Kỳ gật đầu, nhìn ra ngoài, hướng của Mã Trung.
- Chủ Công, giờ xông ra không?
Cam Ninh hỏi.
- Không, bọn Hắc Y Nhân cho dù có nhiều thêm nữa thì cũng không thể nào phá vỡ phòng tuyến này được, vả lại Tương Dương cách đây chỉ với chặng đường một canh giờ, cưỡi khoái mã thì hai khắc là tới đây rồi, giờ binh mã của Tương Dương đúng ra là đang trên đường tới đây, chúng ta tuỳ tiện xông ra ngoài, một khi Thái Mạo cho người mai phục trên đường, chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao!
Lưu Kỳ lắc đầu nói, nếu Thái Mạo mà cũng biết được tin tức Lưu Kỳ về Tương Dương, vậy thì bọn người Y Tịch chắc hẳn cũng biết, cho dù Lưu Biểu không cho quân cứu giúp thì Y Tịch cũng sẽ có cách để tới đây giúp đỡ.
- Tên Thái Mạo này thật là gan to bằng trời, giữa thanh thiên bạch nhật này mà dám phái người đến thích sát ngài, thật là coi trời bằng vung!
Cam Ninh tức giận nói.
- Haha, hắn làm vậy muốn giết gà doạ khỉ đó mà, nhưng nếu hắn thật sự xem ta là người không biết phản kháng thì thật là lầm to!
Lưu Kỳ cười nói.
Những mũi tên đang bay tán loạn kia đột nhiên dừng lại hết, Cam Ninh vui mừng nói:
- Chủ Công, chắc là Mã tướng quân đã giải quyết được tên đang ẩn náu kia rồi!
Trong lòng Lưu Kỳ vô cùng nắm rõ số lượng của Cẩm Y Vệ, tuy phần lớn đều ở đây nhưng vẫn không đủ.
... . . .
- Đồ rác rưởi!
Nhị Thủ Lĩnh ẩn náu trong đám đông quan sát Hắc Y Nhân, thấy số lượng Hắc Y Nhân ngày càng ít, vẻ mặt giận dữ, nên hét to vào mặt Tam Thủ Lĩnh.
Ánh mắt tức giận của Tam Thủ Lĩnh vừa loé lên rồi chợt tắt, cúi đầu nói:
- Thật không ngờ bọn Cẩm Phàm Tặc và Phi Hổ Vệ lại đánh dai như thế, còn trăm mấy tên sĩ tốt kia cũng không dễ gì đối phó, vụ giết người giữa thanh thiên bạch nhật này khó mà thành công rồi!
Nhị Thủ Lĩnh lạnh lùng hừm một tiếng, không nói gì cả, trước khi đến đây thủ lĩnh đã căn dặn rằng phải quang minh chính đại mà giết Lưu Kỳ để dằn mặt bọn quan viên của thành Tương Dương, thật không ngờ bọn lính thân cận Lưu Kỳ lại tinh nhuệ đến thế, hàng trăm tên Hắc Y Vệ trong phút chốc cũng không thể làm gì Lưu Kỳ.
Thấy Nhị Thủ Lĩnh không nói gì Tam Thủ Lĩnh lại khẽ nói:
- Bên cạnh Lưu Kỳ có tinh binh nhuệ tướng phòng bị nghiêm ngặt, hay là giờ ta rút quân đi, sau này tìm cơ hội ám sát Lưu Kỳ sau. Sau khi đến Tương Dương thì Phi Hổ Vệ không còn do Lưu Kỳ chỉ huy nữa, lúc đó thế lực của Lưu Kỳ sẽ cực kỳ suy yếu, việc ám sát sẽ dễ dàng hơn nhiều, với lại việc thích sát Lưu Kỳ giữa thanh thiên bạch nhật hôm nay tuy là không thành công nhưng dằn mặt thế cũng đủ rồi, để vào thành Tương Dương rồi giết hắn thì tác dụng càng lớn hơn.
Nghe Tam Thủ Lĩnh nói vậy, ánh mắt của Nhị Thủ Lĩnh liền sáng lên một lúc rồi nói:
- Nếu vậy thì hôm nay hành động tới đây thôi, ngoài ra ngươi tìm cách điều tra thân phận của người ngồi trong xe ngựa thế nào mà Lưu Kỳ lại khẩn trương đến thế!
- Nhị Ca yên tâm, vừa rồi Lưu Kỳ khẩn trương thế, thiết nghĩ người trong xe đã trúng tên rồi, mũi tên đã tẩm cực độc, tính mạng người trong xe chắc chỉ còn ngàn cân treo sợi tóc thôi, cho dù thân phận gì thì cũng chạy không khỏi.
Tam Thủ Lĩnh liền nói.
- Ừ, vậy đi thôi, chần chờ nữa thì cứu binh bên Tương Dương tới đó!
Nói xong Nhị Thủ Lĩnh đứng dậy bỏ đi.
- Hừm!
Tam Thủ Lĩnh nhìn theo bóng dáng của Nhị Thủ Lĩnh bằng ánh mắt sắc bén, sau đó mới đưa tay vào miệng, huýt vang một tiếng ra hiệu cho bọn Hắc Y Nhân đang chiến đấu kịch liệt lập tức dừng lại và lẩn vào đám đông.
- Cần đuổi theo không, thưa Chủ Công?
Cam Ninh nhìn và hỏi Lưu Kỳ.
- Không, người đông như thế có đuổi theo cũng vô dụng.
Lưu Kỳ xua tay nói:
- Cho họ quay lại.
Lưu Kỳ vừa nói xong, tiếng trống rút quân liền gióng lên, Mã Trung, Vương Nghị đang muốn truy kích liền dừng lại, lệnh cho sĩ tốt ở lại canh phòng nghiêm ngặt, Vương Nghị và Mã Trung đi tới trước mặt Lưu Kỳ.
- Chủ Công!
Mã Trung gọi trong kích động.
- Tốt lắm, người thật không làm ta thất vọng, thực lực của Cẩm Y Vệ ta đã thấy rõ.
Lưu Kỳ giơ tay ra hiệu cho Mã Trung đứng dậy, đánh giá Mã Trung, thấy Mã Trung so với ngày trước cũng không có gì thay đổi, chỉ là có phần đen hơn, Lưu Kỳ nói:
- Sau này Cẩm Y Vệ sẽ là thị vệ sát bên ta.
- Đa tạ Chủ Công.
Mã Trung có chút hưng phấn.
- Ra xem xem tình trạng Tống sứ giả thế nào rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận