Tam Quốc Tranh Phong

Chương 605

Mã Hưu cũng đứng lên nói. Lúc này từ Kinh Châu tới mượn lương thảo, trong khoảng thời gian ngắn không cần lo lắng vấn đề lương thảo, cũng chính như vậy mới khiến cho Hàn Toại không thể không quyết chiến với bọn chúng. Dù sao lương thảo trong tay Hàn Toại cũng không nhiều, thời gian dài, đại quân Hàn Toại tất sẽ không còn lương thảo để cung ứng.
- Đúng thế. Nếu Tào Tháo giúp đỡ Hàn Toại có được lương thảo thì đúng là phiền toái.
Mã Thiết cũng rất lo lắng.
- Việc này cũng không cần lo lắng. Tào Tháo vốn khan hiếm lương thảo, sao có thể cấp cho Hàn Toại được. Cho dù là thế lực Tào Tháo tăng lớn cũng không chắc có thể tìm được lương thảo. Dù sao lương thảo của đại quân Viên Thiệu đã bị hắn thiêu hủy rồi.
Mấy người đang lo lắng, Mã Đại đột nhiên nói.
Mã Đằng sửng sốt, kinh ngạc nhìn thoáng qua Mã Đại. Cháu trai này của y tầm mắt rất tinh thế, tuy rằng Tào Tháo vì duy trì thăng bằng của Lương Châu, một ít lương thảo còn có thể cấp cho Hàn Toại. Dù sao thế lực dưới trướng Viên Thiệu vẫn nổi danh dồi dào đấy.
- Chủ công, có sứ giả Kinh Châu cầu kiến.
Ngay lúc mấy người đang lo lắng thì một gã sĩ tốt bước nhanh đến nói.
- Kinh Châu?
Mã Đằng sửng sốt, những người khác trên đại điện cũng ngớ ra. Vào lúc này Kinh Châu đột nhiên phái sứ giả tiến đến Lương Châu có việc gì?
Ánh mắt Mã Đằng lóe lên, sau một lát thì phá lên cười:
- Ha ha, sứ giả Kinh Châu tới thật đúng lúc. Truyền lệnh, mở cửa thành nghênh đón sứ giả Kinh Châu vào thành.
- Vâng.
- Các ngươi cũng theo ta ra nghênh đón.
Mã Đằng liếc nhìn mọi người trên đại điện. Nói xong cất bước đi ra đại điện.
- Phụ thân muốn mượn lực Kinh Châu khiến Tào Tháo ném chuột sợ vỡ đồ ư?
Phía sau Mã Siêu bước nhanh đuổi kịp kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy, Tào Tháo tuy rằng thực lực cường đại, nhưng Kinh Châu cũng không kém. Tào Tháo vừa mới đánh bại Viên Thiệu nhưng chưa kịp tiêu diệt Viên Thiệu, sao sẽ trở thành đại địch của Kinh Châu vào lúc này chứ.
Pháp Chính ở ngoài cửa thành ngạc nhiên thấy đoàn người Mã Đằng ra đón, dầu tiên là ngây ra, sau đó thì mỉm cười trong lòng. Chuyện Tào Tháo phái sứ giả đến Lương Châu cũng đã được lan truyền, y đã biết từ sớm. Mã Đằng này muốn mượn lực Kinh Châu, chẳng phải là hợp với ý của y sao.
- Ha ha, sứ giả đi đường mệt nhọc rồi.
Mã Đằng chắp tay cười nói.
- Nào có nào có, làm vất vả tướng quân đích thân ra đón làm tại hạ e ngại.
Pháp Chính chắp tay nói, trên mặt cũng lộ vẻ thản nhiên, không chút nào sợ sệt.
Mã Đằng cũng không để ý kéo Pháp Chính đi vào trong thành, thái độ cực kỳ thân thiết.
- Sứ giả cứ nghỉ tạm trong thành, có chuyện gì ngày mai nói sau. Việc mượn lương thực Lương Châu ta rất cảm kích.
Mã Đằng cười nói.
- Hà hà, khách nghe theo chủ. Chúng ta ngày mai thảo luận cũng không muộn.
Trong lòng Pháp Chính cười khẽ, Mã Đằng này cố ý làm thế để cho Hàn Toại xem đấy, y cũng không từ chối, y cũng muốn cơ hội này quấy đục sóng nước Lương Châu.
Mã Đằng đích thân dẫn đoàn người Pháp Chính đến dịch quán xong mới rời khỏi. Toàn bộ thành Tuyên Uy cũng bởi vậy mà đã biết Pháp Chính đến. Vào lúc này Kinh Châu phái sứ giả tiến đến Lương Châu, thật sự là làm cho người ta suy nghĩ sâu xa.
- Cái gì, Kinh Châu phái sứ giả tới Tuyên Uy ư?
Trong thành Võ Uy, Hàn Toại nghe nói Pháp Chính tới Tuyên Uy tức thì ầm ầm đứng lên kêu to.
Trận chiến này nguyên bản hắn bị vây trong hoàn cảnh xấu, nếu tiếp tục để Kinh Châu cắm một cước, tình cảnh của hắn sẽ càng thêm nguy hiểm.
- Đáng chết, Lưu Kỳ Kinh Châu thật sự đáng chết. Ta với hắn không có ân oán gì, không ngờ hắn lại đối địch với ta. Thật đáng chết.
Hàn Toại nổi giận mắng.
- Chủ công, theo ta thấy chỉ sợ Mã Đằng đã cùng Kinh Châu kết minh rồi. Kinh Châu này vừa mới thâu tóm Ích Châu thế lực khổng lồ, một khi ủng hộ Mã Đằng đối với chúng ta cực kỳ bất lợi nha.
Đại tướng Trình Ngân dưới trướng Hàn Toại có chút lo lắng.
- Đúng thế chủ công. Là chủ công cấp lương thảo cho Mã Đằng, mới khiến cho thực lực Mã Đằng tăng nhiều, lần này phái sứ giả tiến đến Lương Châu rõ ràng là muốn trợ giúp Mã Đằng.
Trình Ngân nói xong cũng có một người đứng ra nói, chính là Lý Kham.
Sắc mặt Hàn Toại cực kỳ âm trầm, nhìn thoáng qua hai người. Hai người này là bát bộ tướng dưới trướng hắn, cũng là thân tín của hắn.
- Bọn ngươi cảm thấy hiện giờ nên làm như thế nào?
Hàn Toại hỏi hai người.
- Chủ công, sứ giả Tào Tháo còn đang ở trong thành đúng không? Họ đến là nhằm ngăn cản chủ công và Mã Đằng đại chiến, Kinh Châu tới chắc là có ý đồ ngược lại, ta nghĩ bọn họ tất sẽ không ngồi xem Mã Đằng và Kinh Châu liên hợp, chỉ cần thế lực của Tào Tháo có thể bám trụ Kinh Châu, tình thế còn có cơ hội nghịch chuyển.
Trình Ngân chắp tay nói.
- Cho dù là thế lực của Tào Tháo bám trụ Kinh Châu, Mã Đằng cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.
Hàn Toại nhíu nhíu mày nói.
- Chủ công không cần lo lắng, sở dĩ Mã Đằng có thể kiên trì thời gian dài như vậy, hoàn toàn là bởi lương thảo từ Kinh Châu cấp cho. Nếu chủ công hoàn toàn phong tỏa đường thông đến Kinh Châu, đại quân Mã Đằng sẽ không còn lương thảo, đến lúc đó Mã Đằng tự nhiên sẽ lui binh.
- Được, các ngươi lập tức đi mời Đỗ Tập và Dương Tu. Hy vọng hai người này có biện pháp đối phó Kinh Châu, bằng không chúng ta cũng chỉ đành đợi Mã Đằng cá chết lưới rách thôi.
Hàn Toại oán hận nói.
Tuy rằng thế lực Mã Đằng lớn, nhưng thế lực dưới trướng hắn cũng không yếu, nếu thật sự phải đánh nhau Mã Đằng cũng chiếm không được ưu thế.
- Cái gì? Kinh Châu cũng phái sứ giả đến Lương Châu rồi hả?
Trong dịch quán, Đỗ Tập kêu lên kinh ngạc, nhìn về hai người Trình Ngân.
- Đúng vậy. Hiện tại sứ giả Kinh Châu đã chạy tới trong thành Tuyên Uy, nói không chừng lúc này đang cùng Mã Đằng thương thảo việc liên minh.
Trình Ngân cười khổ nói.
- Việc này…
Đỗ Tập khó hiểu nhìn Dương Tu. Lúc này dù là y cũng ngớ ra, không biết nên xử lý thế nào. Hành động của Kinh Châu thật sự ngoài dự liệu của y.
- Tử Tự không cần lo lắng như thế. Mục đích của sứ giả Kinh Châu lúc này vẫn còn chưa biết, chúng ta cứ thông báo tin tức này cho chủ công đã, đợi chủ công quyết định.
Dương Tu lắc đầu nói. Họ đến là vì ổn định thế cục Lương Châu, nếu để cho Hàn Toại lợi dụng, vậy thì phiền toái rồi.
- Sứ giả đại nhân có điều không biết, sứ giả Kinh Châu này đi qua Võ Uy biết rõ sứ giả lại không vào mà chạy thẳng tới Tuyên Uy, rõ ràng là muốn kết minh với Mã Đằng đối phó chủ công. Hơn nữa lương thảo của đại quân Mã Đằng căn bản đều đến từ Kinh Châu, điểm này ta nghĩ sứ giả đại nhân hẳn quá biết rõ.
Lý Kham chắp tay nói. Bọn họ đến chính là vì thuyết phục hai người ngăn trở Kinh Châu, nếu hai người biết khó mà lui vậy thì phiền toái rồi.
- Điểm này dĩ nhiên chúng ta biết. Không biết Hàn tướng quân có tính toán gì không?
Đỗ Tập lúc này đã bình tĩnh lại, khoát tay hỏi.
- Ý của chủ công thực sự không phải hai vị đại nhân như thế nào, mà hy vọng đại nhân có thể thuyết phục Tào Tư Không. Nếu Kinh Châu thật sự tham dự trận chiến này, Tào Tư Không sẽ phái người tạm thời bám trụ lực lượng Kinh Châu. Như vậy thế cục Lương Châu sẽ dễ dàng rất nhiều. Đương nhiên nếu Tào Tư Không có thể mượn một ít lương thảo cấp cho chủ công, vậy Lương Châu kia chủ công tất sẽ không để cho gian kế của Mã Đằng thực hiện được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận