Tam Quốc Tranh Phong

Chương 475

Đang lúc Viên Thiệu ngây ra, Phùng Kỷ vẫn không nói gì chợt đứng lên chỉ vào Điền Phong quát lớn.
Nghe mấy câu của Phùng Kỳ trong lòng Viên Thiệu khuây khỏa không ít, nhưng thời điểm nghe được câu “công cao lấn chủ”, sắc mặt Viên Thiệu càng lúc càng biến đổi, ánh mắt nhìn Điền Phong đã khác biệt. Vừa rồi y chỉ giận giữ đám người Điền Phong và Tự Thụ vô lễ, nhưng lúc này trong lòng chấn động, ánh mắt nhìn Điền Phong đầy tia cảnh giác.
“Bốp”
Phùng Kỷ đứng ra lên tiếng, Điền Phong nhìn chằm chằm Phùng Kỳ, bước tới giáng cho Phùng Kỷ một cú bạt tai, khiến Phùng Kỷ loạng choạng lui mấy bước ra phía sau.
Phùng Kỷ đột nhiên bị Điền Phong bạt tai ngây ra nhìn Điền Phong không nói ra lời. Dù thế nào y cũng không ngờ Điền Phong lại lớn mật, ngay trước mặt Viên Thiệu lại dám làm thế với y.
Điền Phong bước lên nhìn đám người Phùng Kỷ, ánh mắt lạnh lẽo:
- Chính đám gian nịnh các ngươi ngày ngày bên chủ công mê ngôn hoặc chúng, mỗi khi đến thời điểm tốt đề nghị thì các ngươi lại nhảy ra ngăn cản, can thiệp ngang ngược. Chủ công sở dĩ ngu ngốc như hiện tại chính là vì có các ngươi ở sau lưng quấy rối.
Nếu câu nói vừa rồi của Phùng Kỳ khiến Viên Thiệu cảnh giác với đám người Điền Phong thì lúc này Điền Phong không hề cố kỵ ngay trước mặt y đánh Phùng Kỷ, càng làm cho cơn giận trong lòng Viên Thiệu dâng cao. Điền Phong này đã không coi y ra gì rồi.
- Chủ công, hôm nay ngài đã thấy, Điền Phong này coi trời bằng vung ngay trước mặt ngài mà ra tay với thuộc hạ, rõ ràng là có lòng bất mãn đối với chủ công, có ý mưu phản. Kính xin chủ công làm chủ cho thuộc hạ.
Phùng Kỷ mặt đỏ rực quỳ xuống trước Viên Thiệu, gào khóc.
Mà mấy người Thẩm Phối cũng tiến lên quỳ xuống:
- Chủ công, Điền Phong rõ ràng là phản rồi, kính xin chủ công diệt trừ người này để chỉnh đốn kỷ cương.
- Ha ha, đã sớm biết bọn ngươi sẽ làm như thế. Nếu chủ công nhất quyết khởi binh thảo phạt Tào Tháo, ta không ngăn cản nữa. Nhưng ta sẽ ở thành Ký Châu đợi chủ công. Ngày khác chủ công binh bại xin ghi nhớ ngày hôm nay.
Điền Phong cười to vài tiếng, sau đó quay người rời khỏi đại điện.
Điền Phong cười to bỏ đi, trên đại điện mọi người sắc mặt khác nhau. Viên Thiệu mặt trầm như nước lạnh có thể dọa người, mà đám người Quách Đồ sắc mặt cũng đều cực kì âm trầm, nhưng trong mắt lại tràn đầy vui sướng khi người khác gặp họa. Đám người Tự Thụ nhìn nhau trong mắt tràn đầy chua xót, ban đầu nghĩ Điền Phong có thể đến khuyên giải Viên Thiệu thay đổi chủ ý, không nghĩ tới sự tình lại náo đến trình độ này.
- Chủ công, Điền Phong này ngang ngược như thế làm sao có thể thống lĩnh đại quân đánh trận, nếu như hắn ở đây trong quân tranh cãi kịch liệt, như thế trận chiến này làm sao có thể đánh đây?
Quách Đồ vẻ mặt lo lắng tiến lên phía trước nói.
- Đúng vậy, thống lĩnh quân đội cần vững vàng như núi, bất động như tùng, thế nhưng Điền Phong này lại nóng nảy hay kích động, làm sao có thể thống lĩnh đại quân.
Thẩm Phối cũng tiến lên khom người nói.
- Được rồi, lần này chinh phạt Tào Tháo, Điền Phong ở lại Nghiệp Thành, binh mã dưới trướng hắn tạm thời giao cho hai người các ngươi thống lĩnh.
Viên Thiệu đối với hành động của Điền Phong hôm nay cực kỳ bất mãn, nếu không phải Điền Phong ở Ký Châu uy danh rất cao thì y hận không thể lập tức đem bắt Điền Phong lại trị tội rồi.
- Chủ công, tuy Nguyên Hạo tính tình nóng nảy, nhưng mưu kế và tài trí đều không kém, hiện giờ tấn công Tào Tháo chính là cần người tài như vậy. Cái gọi là lời thật thì khó nghe, Nguyên Hạo đối với chủ công hết sức trung thành và tận tâm đó ạ.
Tự Thụ cười khổ một tiếng, tiến lên một bước mở miệng nói.
- Hừ, giám quân nói Điền Phong có mưu trí trên chủ công, lần này tấn công Tào Tháo trong quân đội hẳn là càng phải kỷ luật nghiêm minh, nếu Điền Phong ở trong quân doanh bất kính với chủ công, vậy thì đại quân không một lòng không làm được gì, đến lúc đó đại quân thảo phạt thất bại, ai sẽ gánh vác trách nhiệm đây.
Quách Đồ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hằm hè nhìn chằm chằm đám người Tự Thụ.
- Đủ rồi, nếu hắn phải ở lại Nghiệp Thành, vậy ở lại nơi này là được.
Viên Thiệu không kiên nhẫn phất tay, đứng dậy rời khỏi đại điện.
Thấy Viên Thiệu như thế Tự Thụ bất đắc dĩ thở dài, hung hăng trừng mắt liếc đám người Phùng Kỷ, cùng mấy người Hứa Du rời khỏi phủ Châu Mục.
Đám người Tự Thụ tức giận bỏ đi, mấy người Quách Đồ vui sướng cười to, cùng đám người Tự Thụ tranh đấu trong thời gian dài như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên bọn y đã đánh cho đám người Tự Thụ không hề có lực đánh lại.
- Chư vị, hiện giờ Tự Thụ và Điền Phong đã khiến cho chủ công chán ghét, nhưng với năng lực của hai người đó không hẳn là không thể ngóc đầu dậy được, đến lúc đó mấy người bọn họ cảnh giác, lại muốn lật đổ bọn họ cũng sẽ không dễ dàng như lần này nữa.
Đúng lúc này, Thẩm Phối quay đầu nhìn về phía mấy người sắc mặt có chút u ám.
- Ồ, vậy ngươi kêu chúng ta nên làm như thế nào đây?
Mấy người đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay lập tức tỉnh ngộ quay sang nhìn Thẩm Phối. Bọn họ cũng đều biết, nếu không tiêu diệt đám người Tự Thụ hoàn toàn, mấy người Tự Thụ và Điền Phong sớm muộn gì cũng sẽ bật trở lại.
- Ha ha, hiện giờ Tự Thụ và Điền Phong đã khiến cho chủ công chán ghét, đúng là thời cơ tốt để lật đổ bọn họ. Nếu chúng ta lại thêm một mồi lửa, cũng không tin chủ công vẫn tiếp tục dung nạp được đám người Tự Thụ.
Thẩm Phối sắc mặt lạnh lùng, vẻ mặt dữ tợn nói.
…. …. … …. …. …. … …. …. …. …. …. …. …. … ….
Ở ngoài phủ Châu Mục, đám người Tự Thụ ai nấy đều chán nản, những việc làm gần đây của Viên Thiệu đã thật sự làm cho mọi người thất vọng.
- Công Dữ, mấy người Quách Đồ sớm muộn gì cũng sẽ đem cơ nghiệp của Ký Châu chôn vùi, nếu không suy nghĩ biện pháp, vậy thì ngày diệt vong của Ký Châu sẽ không còn xa nữa đâu.
- Đúng vậy, đám người Quách Đồ tầm nhìn thiển cận, lòng dạ nhỏ mọn, chỉ biết tranh đoạt quyền lợi. Chẳng lẽ bọn họ không biết nếu Ký Châu diệt vong rồi, bọn họ cũng sẽ gặp tai ương đó sao.
Hứa Du lắc đầu thở dài.
- Ai, chủ công thay đổi thật sự quá nhiều. Từ sau khi đánh bại Công Tôn Toản thì chủ công đã không đem người trong thiên hạ để trong mắt rồi. Có lẽ Lưu Kỳ kia nói không sai, trận chiến này mặc dù là Ký Châu chiếm thế chủ động, lại chiếm luôn ưu thế, nhưng nếu nói đến thắng bại cuối cùng, Ký Châu chỉ sợ không phải đối thủ của Tào Tháo.
Tự Thụ gật đầu, tuy rằng thực lực của Tào Tháo nhỏ yếu, thế nhưng ông ta danh chính ngôn thuận lợi dụng thiên tử ra lệnh chư hầu. Quan trọng nhất là dưới trướng Tào Tháo tất cả mọi người đều đem hết khả năng giúp Tào Tháo giành thắng lợi, làm sao giống bọn họ cả ngày chỉ biết nội đấu.
- Những người kia đến bây giờ còn chưa đi ra, hiển nhiên là đang ở trước mặt chủ công đổi trắng thay đen, Công Dữ vẫn nên sớm chuẩn bị, không nên tiếp tục ở lại Ký Châu nữa, tốt nhất nhanh chóng rời khỏi.
Nhìn nhìn phủ Châu Mục, Hứa Du lắc đầu lập tức rời khỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận