Tam Quốc Tranh Phong

Chương 397

- Bắn tên.
- Bắn tên.
... ... ... ... ... ...
Trên chiến hạm thỉnh thoảng lại có hàng trăm hàng ngàn mũi tên là, cho sĩ tốt Giang Đông bị thương ngày càng nhiều, mà cùng lúc đó Cam Ninh cũng phái hơn mười tàu chiến hạm xuôi dòng xuống không bao lâu đã chạy tới phía trước binh mã Giang Đông, hơn mười tàu chiến hạm xếp thành hàng, từng tên binh lính tay cầm cung tiễn đề phòng, vẻ mặt cẩn thận nhìn bờ biển.
Tuy Binh mã Giang Đông nhân lúc người khác không để ý rút lui nhưng Phi Long Quân dù sao cũng là đội quân tinh nhuệ, thực lực so với sĩ tốt bình thường của Giang Đông dũng mãnh hơn nhiều, sau một thời gian ngắn dưới sự truy kích không ngừng Phi Long Quân đã đuổi kịp binh mã Giang Đông, vì thế ba vạn binh mã Giang Đông cách một đoạn thời gian lại bị chặn từ phía sau, mỗi một lần bị cắt đứt liền đại biểu cho mấy ngàn binh mã Giang Đông bị bắt, sau nửa canh giờ bị truy kích, binh mã Giang Đông đã có chín ngàn binh mã bị bát hoặc bị chém giết.
Nửa canh giờ, binh mã Giang Đông sưới sự dẫn dắt của Thái Sử Từ căn bản cũng không dám dừng lại, một đám hận không thể có nhiều hơn hai chân để chạy về phía trước, bọn họ biết rõ kết cục khi bị rơi ở phía sau là gì, bởi vậy mặc dù bên người đồng bọn bị bắn bị thương cũng không dám dừng lại trợ giúp, toàn bộ hơn hai vạn binh mã Giang Đông một đám không muốn sống chạy như điên, mà trên mặt sông thủy quân Kinh Châu nhìn qua lại cùng thảnh thơi.
Thủy quân cưỡi chiến hạm xuôi dòng xuống căn bản cũng không dùng nhiều sức như sĩ tốt Giang Đông, mà Phi Long Quân phía sau tuy tốc độ không chậm nhưng cũng không chật vật như sĩ tốt Giang Đông.
- Mau! mau!
Thái Sử Từ không kịp quay đầu lại nhưng trong miệng không ngừng thúc giục moi người tăng thêm tốc độ.
Tốc độ binh mã Giang Đông không chậm nhưng so với Phi Long Quân thì kém một chút, càng ngày càng nhiều Phi Long Quân đuổi kịp, đả thương sĩ tốt Giang Đông, hễ là sĩ tốt Giang Đông bị rơi phía sau đều bị dọa đến sắc mặt trắng bệch hai chân phát run, nhưng mặc dù là như vậy sĩ tốt cũng không dám dừng lại.
Mỗi thời mỗi khắc đều có sĩ tốt Giang Đông bị chém giết, bị bắt lấy, còn có sĩ tốt Giang Đông bị bức đến bất đắc dĩ đâm đầu xuống sông, nơi này tuy rằng gần Trường Giang nhưng Trường Giang thì dòng nước không chảy xiết như vừa rồi, đặc biệt càng đến gần hồ Bà Dương tốc độ dòng nước ngày càng chậm, sĩ tốt này nhảy xuống sông nói không chừng còn có một đường sống.
- Bắn tên.
Một tiếng hét to của thủy quân Kinh CHâu ngăn đón đại quân Giang Đông ở phía trước, lập tức buông tay cung, chỉ một thoáng mấy ngàn mũi tên đồng thời được bắn ra, khiến cho Thái Sử Từ dẫn dắt đại quân Giang Đông chạy trốn mà không đáp trả được.
- Đáng giận! nếu để cho ta trốn được về Giang Đông nhất định ta sẽ báo thù.
Nghe bên cạnh thỉnh thoảng lại có tiếng kêu thảm thiết, trong mắt Thái Sử Từ lộ vẻ âm trầm, sắc mặt xanh lét đến cực điểm, biết lần này nếu có thể thuận lợi trốn thoát thì ba vạn binh mã dưới trướng cũng không còn lại bao nhiêu, nhưng thấy một đám sĩ tốt Giang Đông ở bên cạnh ngã xuống, Thái Sử Từ tim như đao cắt.
Lại nửa canh giờ nữa trôi qua, ba vạn đại quân Giang Đông đã tổn thương quá nửa, chỉ còn lại mười lăm ngàn binh mã, mà mười lăm ngàn binh mã này đã mỏi mệt không chịu nổi.
Vửa rồi, một trận mưa tên cho dù không ngăn cản được sĩ tốt Giagn Đông lui lại nhưng cũng là cho tốc độ của sĩ tốt Giang Đông chậm lại.
Mà khoảng thời gian chậm lại thì Văn Sính phía sau mang theo Phi Long Quân đuổi theo, mỗi vài trăm Phi Long Quân tạo thành một tiểu đội, thỉnh thoảng đuổi giết sĩ tốt Giang Đông rơi lại phía sau, nhưng Văn Sính dẫn theo năm nghìn binh mã vẫn không hề dừng lại, lúc này rốt cuộc đuổi kịp Thái Sử Từ, đương nhiên Văn Sính sẽ không nương tay.
Văn Sính vốn thong dong nho nhã nhưng lúc này toàn thân lại có sát khí, trường kiếm gắt gao nắm trong tay, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chém giết sĩ tốt Giang Đông.
- Thái Sử Từ, chạy đi đâu!
Một tiếng hét to từ phía sau truyền đến, khiến Thái Sử Từ đang ngồi trên lưng ngựa cả kinh.
- Văn Sính đuổi đến nhanh thật!
Thái Sử Từ cứ đi không hề ngừng lại chút nào, ngay cả quay đầu ngựa lại cũng không có, ngay cả lúc tiểu tướng bị mũi tên xuyên thấu cơ thể kêu cứu, hắn cũng không dừng lại chút nào, không ngờ vẫn bị Văn Sính đuổi kịp.
- Keng.
Vung kiếm đánh rơi mũi tên lông vũ, rốt cuộc Thái Sử Từ cũng quay đầu nhìn lại một chút, chỉ thấy Văn Sính và mấy chục người cưỡi ngữa chạy tới cách hắn chưa đến trăm bước, trong lòng Thái Sử Từ càng thêm kinh ngạc.
Cách trăm bước có nghĩa là Văn Sính bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi kịp hắn, chỉ cần Văn Sính và hơn mười người thoáng ngăn cản tốc độ của đại quân thì Phi Long Quân ở phía sau sẽ lập tức đuổi kịp, đến lúc đó những binh mã Giang Đông còn sót lại thật là tiến thoái lưỡng nan.
Long coong!
Dây cung cực nhanh vang lên không ngừng ma sát với không khí phát ra tiếng long coong. Thái Sử Từ dùng tay rút cung tiễn phía sau ra, ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, nghiêng người bắn Văn Sính một mũi tên, mũi tên này nhanh đến cực hạn.
- CHíu …u…u
Mũi tên không ngừng ma sát với không khí phát ra tiếng vang chói tai, Văn Sính đang kéo dây cương chạy cực nhanh cũng ngẩng đầu lên.
- Mũi tên thật là nhanh.
Trong lòng Văn Sính cả kinh, chưa kịp phản ứng thì mũi tên đã đến trước người của hắn, trường kiếm trong tay đột nhiên mua may keng một tiếng đánh rơi mũi tên, tay phải Văn Sính hơi run thầm than lực đạo của mũi tên, tuy hắn không kịp phòng bị không dùng toàn lực nhưng thiếu chút nữa không thể đánh tơi mũi tên lông vũ này khiến cho trong lòng Văn Sính khiếp sợ .
- Nghe đồn Thái Sử Từ này có tài bắn cung không ngờ lại là sự thật.
Văn Sính thầm nghĩ, hắn lại càng cảnh giác với Thái Sử Từ thêm vài phần, lực đạo của mũi tên vừa rồi rất mạnh nếu hán không ngăn cản được thì tất nhiên mũi tên này sẽ khiến hắn bị thương nặng.
- Đáng tiếc.
Thấy không bắn trúng Văn Sính, Thái Sử Từ cảm thấy đáng tiếc, tuy vậy nhưng hắn cũng không trông cậy vào một mũi tên mà có thể làm thống soái Văn Sính của Phi Long Quân bị thương nặng.
- Chíu …u …u!
Chíu …u …u!
Chíu …u …u!
Thái Sử Từ cũng không tuyệt vọng, lấy cung bắn 3 mũi tên phía sau, ba mũi tên xếp thành hình tam giác bắn về phía Văn Sính.
- Hừ!
Văn Sính hừ lạnh một tiếng, vừa thúc giục ngựa vừa múa trường kiếm đánh rơi ba mũi tên lông vũ.
- A
- A
... ... ... ...
Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, Văn Sính đột nhiên quay đầu lại chỉ thấy Thái Sử Từ thấy không bắn được hắn liền chuyển mục tiêu sang Phi Long Vệ ở phía sau, Triệu Vân để lại một trăm tên Phi Long Vệ sau khi bị Giang Đông đánh lén còn dư lại mấy chục tên Phi Long Vệ, giờ lại đả thương mấy người.
- Phân tán ra, bắn chết đại quân Giang Đông.
Lúc này Văn Sính giận giữ hét.
Trên mặt sông, Cam Ninh đang theo sát binh mã Giang Đông di chuyển trên chiến hạm, hắn lạnh lùng nhìn phản ứng của Thái Sử Từ, lúc này ánh mắt lạnh lung quay đầu nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận