Tam Quốc Tranh Phong

Chương 348

Tôn Sách tuy kiêu ngạo nhưng không ngu ngốc, Lỗ Túc này nếu đã sớm tới trong đại quân, nhưng Chu Du chưa tiến cử, tới hôm nay mới đưa người tới, tất nhiên là sợ Lỗ Túc có ấn tượng xấu với mình, khiến Giang Đông tự nhiên mất đi một người kỳ tài. Ngẫm một chút sự tình hôm nay, Tôn Sách mới hiểu rõ mấu chốt trong đó.
- Tiên sinh mời ngồi.
Tôn Sách hít một hơi thật sâu buông thái độ giơ tay mời Lỗ Túc ngồi xuống.
- Tạ ơn ngô hầu.
Lỗ Túc cũng không chối từ ngồi xuống một bên.
- Nghe Công Cẩn nói tiên sinh là đại tài của Giang Đông, hôm nay được gặp kính xin tiên sinh chỉ giáo.
Nói xong Tôn Sách khom mình thi lễ với Lỗ Túc, nếu đã biết mấu chốt trong đó, Tôn Sách tự nhiên sẽ không giống như trước chào hỏi xong phất tay bỏ đi.
- Ha ha, không phải Ngô hầu đã có đối sách rồi sao? cũng không biết Ngô hầu có thể trong vòng bao lâu có thể bắt Kinh Châu?
Lỗ Túc nhìn thoáng qua Chu Du, gặp Chu Du mỉm cười gật đầu, Lỗ Túc cười nói với Tôn Sách.
Thấy Lỗ Túc như thế, Chu Du bất đắc dĩ thở dài, tuy rằng y có quen biết với Lỗ Túc, nhưng cũng không phải vì vậy mà Lỗ Túc dễ dàng thay đổi quyết định trong lòng. Đừng nhìn Lỗ Túc vẻ mặt ôn hòa tươi cười, nhưng một khi trong lòng hắn ta đã có quyết định, nếu không có nguyên nhân lớn hắn ta chắc hẳn sẽ không thay đổi.
- Ha ha, Tử Kính quá lo lắng, chủ công đã bỏ kế hoạch tiến công Kinh Châu, đem chủ lực đặt ở Phương bắc rồi.
Trương Hoành đột nhiên mở miệng nói, việc này tự nhiên Tôn Sách không tiện nói ra. Tôn Sách tuy rằng có thay đổi, nhưng muốn lập tức chuyển biến thì không thể nào.
- Ồ, Ngô hầu thật sự như vậy sao?
Lỗ Túc kinh ngạc nhìn thoáng qua Tôn Sách, thù giết cha, đoạt vợ, mối hận lớn như thế, người ương ngạnh như Tôn Sách thật sự có thể nhịn được?
- Tử Cương nói không sai, lúc này tấn công Kinh Châu đích thực không phải là thời điểm thích hợp, đợi cho Giang Đông đột phá thì Kinh Châu sẽ nằm trong tầm tay.
Tôn Sách gật đầu nói với Lỗ Túc. Y lúc này hiểu được nếu thật sự tấn công Kinh Châu cho dù là báo được thù thì Giang Đông cũng trở nên lung lay, thậm chí bị tổn thất mà gặp họa.
- Thì ra là thế.
Lỗ Túc chợt bừng tỉnh nhìn thoáng qua Chu Du và Trương Hoành, Tôn Sách làm như vậy là do hai người này khuyên can.
- Ngô hầu thật sự cho là dựa vào mười vạn binh mã này có thể đánh hạ được Kinh Châu?
Lỗ Túc nhìn về phía Tôn Sách sắc mặt trịnh trọng.
- Nói gì vậy? Mười vạn binh mã của chủ công chả lẽ không phá được một Kinh Châu nho nhỏ.
Chu Thái lúc này vẻ mặt giận dữ. Từ lúc Lỗ Túc tiến vào trong trướng liên tiếp vô lễ với Tôn Sách thật sự khiến hắn bất mãn. Cho dù là gã ta có tài thì Chu Thái cũng không cho phép gã làm thế với Tôn Sách. Đối với võ tướng mà nói, Tôn Sách ở trong lòng của hắn là một anh hùng.
- Ấu Bình không được vô lễ.
Tôn Sách quát Chu Thái, sau khi thấy những người khác vẻ mặt cũng bất mãn, nhìn qua Lỗ Túc nói với mọi người:
- Tử Kính tiên sinh, Công Cẩn và Tử Cương ở lại, những người khác lui xuống trước đi.
Tôn Sách sợ Lỗ Túc nói ra điều gì khiến cho Võ Tướng làm điều gì quá phận.
- Vâng.
Mọi người đứng dậy khom người nói.
Đợi cho mọi người rời khỏi, Tôn Sách ba người nhìn Lỗ Túc nói:
- Tiên sinh đừng để ý.
Lỗ Túc lắc đầu không nói gì, Tôn Sách lại mở miệng nói:
- Kinh Châu hiện giờ tình thế không lạc quan, trong khoảnh khắc sẽ sụp đổ, dưới trướng của ta nhân tài xuất hiện lớp lớp cùng mười vạn thủy quân và bộ quân cùng tiến chẳng lẽ còn không thể đánh hạ được Kinh Châu?
Kinh Châu ngoài có cường địch, trong có phản loạn, Lưu Biểu cho dù có ba đầu sáu tay cũng không thể ổn định lại cục diện, Tôn Sách thực sự nghĩ mãi mà không rõ Kinh Châu còn có ưu thế gì. Không chỉ trong lòng Tôn Sách nghi hoặc mà ngay cả Chu Du và Trương Hoành cũng vẻ mặt kinh ngạc, hai người bọn họ cũng đều cho rằng Kinh Châu không có ưu thế gì cả.
- Nếu Ngô hầu trong vòng mười ngày không lui binh, chỉ sợ mười vạn binh mã này số an toàn trở về Giang Đông sẽ không quá nhiều.
Lỗ Túc không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của ba người, không sợ hãi nói.
- Cái gì?
Ba người đều kêu lên, vẻ mặt không thể tin nhìn Lỗ Túc.
- Tử Kính là đang nói đùa?
Hít một hơi thật sâu Chu Du hỏi, đến lúc này ngày cả y cũng hoài nghi lời nói của Lỗ Túc.
Lỗ Túc không nói gì mà nhìn về vẻ mặt ngạc nhiên của Tôn Sách. Lúc này trong lòng Tôn Sách kinh ngạc tột đỉnh, mình tin tường tràn đầy mà hiện giờ lại gặp phải đả kích liên tiếp, trong lòng vô cùng buồn khổ.
- Kính xin tiên sinh chỉ giáo.
Lúc này Tôn Sách có chút tin tưởng lời nói của Lỗ Túc, y có cảm giác tình thế của mình lúc này giống với tình thế của phụ thân y. Năm đó phụ thân y cũng tràn đầy tự tin đánh hạ Giang Hạ, sau đó thừa thắng đánh vào Kinh Châu. Nhưng cuối cùng là chết tha hương.
- Ha ha, xem ra Ngô hầu thật sự đã thay đổi.
Lỗ Túc cười cười nói,
- Hiện giờ thế cục Kinh Châu cũng không yếu giống như bề ngoài của nó.
Nghe được lời nói của Lỗ Túc, ba người đều trầm mặc không nói gì nữa.
- Phản loạn bên trong Kinh Châu ta nghĩ khả năng lớn là Thái Mạo, nhưng Thái Mạo người này đã là tử địch của Lưu Kỳ, cử động của hắn làm sao Lưu Kỳ có thể không chú ý. Sở dĩ Lưu Kỳ chưa động thủ, ta nghĩ trong lòng hắn tất có so đo. Hơn nữa bên trong Tương Dương còn có đại tướng Vương Uy và mười ngàn Phi Hổ Quân, đám người Thái Mạo mặc dù thế lực lớn, cũng không có khả năng thành công.
Lỗ Túc lắc đầu nói.
- Tương Dương Lưu Biểu đã tổ chức hơn mười năm làm sao Thái Mạo có thể gây ra nhiễu loạn gì, về phần mấy vạn binh mã mà đám người Thái Mạo khống chế, nếu đám người Thái Mạo thật sự phản loạn, mấy vạn binh mã sẽ đi theo đám người Thái Mạo phản loạn, Lưu Biểu dù không có chí lớn, nhưng ông ta chủ trì Kinh Châu hơn mười năm yên ổn giàu có, những sĩ tốt này phần lớn xuất thân từ Kinh Châu làm sao có thể đi theo đám người Thái Mạo mưu phản?
- Trong lòng sĩ tốt một ngày còn Lưu Biểu, Kinh Châu còn có một ngày yên ổn, những sĩ tốt này nhất thời bị bịt mắt, nhưng đợi sau khi đám sĩ tốt đó hiểu được, bọn họ tuyệt đối sẽ không nghe theo mệnh lệnh của Thái Mạo.
Lỗ Túc nói tới đây cũng không khỏi cảm thán danh vọng của Lưu Biểu ở Kinh Châu.
- Về phần giặc ngoài xâm chiếm, Tào Tháo chắc là sẽ không cùng Ngô hầu tiến công Kinh Châu đấy. Tào Tháo lúc này ứng phó Viên Thiệu làm sao cùng Ngô hầu tiến công Kinh Châu, phải biết rằng Uyển Thành có hơn một vạn binh mã, hơn nữa còn có sáu ngàn Phi Hổ Quân, có đám người Cam Ninh, Bàng Thống ở đó, cho dù là binh mã Thượng Dung gia tăng gấp đôi cũng không đánh hạ được Uyển Thành.
Nhắc tới Bàng Thống, sắc mặt Lỗ Túc có chút bất đắc dĩ, danh tiếng Bàng Thống, Gia Cát Lượng gã đã sớm nghe nói qua, với tài năng của hai người này không ngờ lại dốc sức cho cùng một người, điều này khiến gã có chút kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận