Tam Quốc Tranh Phong

Chương 379

Chu Du chắp tay nói.
- Ồ, không ngờ Văn Sính khó đổi phó như vậy, đi nhiều hơn hai canh giờ đường vẫn có thể đuổi theo, trái lại đại quân Giang Đông ta đi ít hơn Phi Long Quân hai canh giờ đã không chịu nổi rồi.
Tôn Sách thở dài nói.
- Chủ công không cần lo lắng, chỉ cần kiên trì một ngày là đại quân có thể đuổi tới Sài Tang, đến lúc đó không cần lo lắng Kinh Châu có quỷ kế gì rồi.
Chu Du khuyên nhủ.
- Đại đô đốc nói không sai, binh mã Kinh Châu nghỉ ngơi một thời gian dài như vậy, mà quân ta binh linh chinh chiến mấy ngày liền không bằng binh mã Kinh Châu cũng là điều bình thường.
Lúc đám người Lỗ Túc cũng muốn mở miệng khuyên Tôn Sách thì một thanh âm dồn dập vang lên khiến cho mọi người trong đại trướng sắc mặt đại biến.
- Chủ công, Sài Tang đã thất thủ rồi.
- Chủ công, Sài Tang đã thất thủ rồi.
Giọng nói không lớn nhưng đám người Tôn Sách nghe như sét đánh ngang tai. Đám người Tôn Sách đều biết Sài Tang thất thủ ý nghĩa như thế nào, bởi vậy một đám sắc mặt kinh hãi, không thể tin. Đồng thời nghi hoặc rốt cuộc người nào ở ngoài trướng ồn ào.
Không đợi Tôn Sách nói chuyện thì thấy màn trước xốc lên, Hoàng Cái đang mặc khôi giáp thất tha thất thểu đi vào, nhìn thấy Tôn Sách lập tức ngã quỵ xuống đất.
Ngay lúc Hoàng Cái xốc màn trướng tiến vào, Thái Sử Từ, Hàn Đương, Chu Thái đột nhiên đứng lên, che ở phía trước Tôn Sách. Mà ngay cả các tiểu tướng Lăng Thống, Lã Mông cũng đứng lên, tay cầm trường kiếm, vẻ mặt đề phòng nhìn Hoàng Cái.
Thấy mọi người như thế trong lòng Tôn Sách rất cảm động, mấy người nghĩ đến bảo vệ mình trước tiên, có thể thấy địa vị của mình trong lòng mọi người. Tôn Sách đứng lên kéo mấy người ra, nhìn về phía Hoàng Cái ngã xuống đất, vừa rồi mọi người vội vàng không để ý người xông vào đại trướng này, nhưng y lại nghe được giọng nói quen thuộc.
- Ngươi là… Công Phúc?
Nhĩn kỹ Tôn Sách mới không xác định mà hỏi.
- Mạt tướng tham kiến chủ công.
Trong giọng nói lộ ra dày đặc ảm đạm và áy náy.
- Mau mau đứng lên.
Tôn Sách lúc này đã xác định người này chính là Hoàng Cái, bước lên phía trước nâng Hoàng Cái dậy.
- Thật sự là Hoàng Cái.
Nhìn thấy mặt mũi của Hoàng Cái, ánh mắt Chu Du ngưng tụ, trong lòng có chút lo lắng, liên tưởng đến giọng nói vừa rồi, trong lòng Chu Du càng bất an, chẳng lẽ Sài Tang thật sự đã thất thủ?
- Hoàng Công Phúc trấn thủ Sài Tang sao lại chạy đến đây, hơn nữa thần thái còn thảm bại như thế, Sài Tang rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Trương Hoành cũng đánh giá Hoàng Cái, trong mắt mang theo lo lắng nồng đậm.
- Hoàng tướng quân ngươi làm sao vậy? Vừa rồi ngươi nói có phải là sự thật không?
Tôn Sách đánh giá Hoàng Cái, thấy khôi giáp trên người Hoàng Cái đầy tro bụi, đầu tóc rối bời, trong lòng chấn động vội hỏi.
Nghe Tôn Sách hỏi, Hoàng Cái vẻ mặt hổ thẹn, không để ý Tôn Sách đang nâng mình dậy lại ngã quỵ xuống đất:
- Chủ công, mạt tướng đáng chết, không ngờ lại đánh mất Sài Tang, mạt tướng chết ngàn lần cũng không đủ chuộc tội.
Nói xong Hoàng Cái kêu khóc lớn lên. Hoàng Cái trước đi theo Tôn Kiên giờ lại theo Tôn Sách, phụ tá Tôn Kiên và Tôn Sách khai sáng cơ nghiệp Giang Đông, tình cảm đối với Giang Đông cũng sâu nhất, hiện giờ liên tiếp phạm sai lầm khiến cho đại quân lâm vào cảnh nguy hiểm, trong lòng Hoàng Cái khó có thể tiêu tan.
- Cái gì?
Tuy rằng đã có chuẩn bị nhưng Tôn Sách vẫn khiếp sợ. Sài Tang là nơi mà đại quân trở về Giang Đông phải đi qua, không ngờ lại thất thủ, đại quân làm thế nào để trở về Giang Đông?
Đám người Chu Du cũng rung động, một đám hít thật sâu cho mình bình tĩnh lại. Vừa rồi bọn họ còn thảo luận ngày mai sẽ đuổi tới Sài Tang, qua Sài Tang trở về Giang Đông, trong nháy mắt không ngờ Sài Tang đã thất thủ.
Lỗ Túc chau mày, ánh mắt không ngừng lóe ra, hiển nhiên là đang suy tư đối sách. Giờ thì gã hiểu được vì sao binh mã Kinh Châu lại hành động quỷ dị như thế, rõ ràng là Kinh Châu muốn ngăn cho mười vạn binh mã Giang Đông ở lại Giang Hạ. Lỗ Túc cúi đầu trong mắt lộ vẻ khiếp sợ, gã khiếp sợ dã tâm của Kinh Châu, không ngờ Kinh Châu lại muốn lưu mười vạn đại quân Giang Đông ở lại Giang Hạ, đây là dã tâm lớn cỡ nào, Lỗ Túc âm thầm hít khí lạnh.
- Hoàng tướng quân, đem sự tình nói rõ ràng đi.
Tôn Sách hai tay nắm chặt, sự đau đớn giữa các ngón tay truyền lại khiến trong lòng Tôn Sách bình tĩnh một chút. Vừa rồi lúc y nghe tin Sài Tang thất thủ, tâm thần chấn động, thậm chí có cảm giác lập tức sẽ đi theo bước chân của phụ thân.
Nghe được lời Tôn Sách nói, tất cả mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm Hoàng Cái. Sài Tang thất thủ, mọi người căn bản chưa từng nghĩ tới, Sài Tang không chỉ có Hoàng Cái trấn thủ, còn có hai vạn đại quân Giang Đông, cho dù hai vạn Phi Long Quân công thành cũng không có khả năng thành công, tất cả mọi người đều không hiểu Sài Tang sao lại thất thủ, mà trước đó lại không hề có tin tức gì truyền đến.
Thấy mọi người nhìn về phía mình, Hoàng Cái cười thảm một tiếng, đem việc nói ra, vừa nói vừa lắc đầu, càng nói càng kích động, đến cuối cùng sắc mặt như tro tàn, hiển nhiên là muốn lấy cái chết tạ tội.
- Phi Hổ Quân.
Mọi người trong đại trướng đều im lặng nhớ kỹ tên của Phi Hổ Quân, một cái tên cũng nặng tựa nghìn cân. Phi Hổ Quân, một trong hai đại quân tinh nhuệ của Kinh Châu, vẫn trấn thủ Tương Dương, ở xa như vậy không ngờ lúc này im hơi lặng tiếng xuất hiện ở Giang Hạ, hơn nữa còn cắt đứt đường lui của đại quân.
Đối với Phi Hổ Quân mọi người cũng không biết nhều, chỉ có điều biết Phi Hổ Quân và Phi Long Quân nổi danh là hai đại quân tinh nhuệ của Kinh Châu, thực lực không kém gì Phi Long Quân.
Điều khiến mọi người ấn tượng sâu về Phi Hổ Quân là chủ công của bọn họ, Ngô hầu phụ thân của Tôn Sách, Tôn Kiên đã gián tiếp chết trong tay Phi Hổ Quân.
Thực lực của Phi Hổ Quân mọi người hiểu rất ít, nhưng có thể nổi danh cùng Phi Long Quân, thực lực tất nhiên không tầm thường.
- Phi Hổ Quân! Phi Hổ Quân! Lưu Biểu làm sao có thể phái Phi Hổ Quân ra, chẳng lẽ hắn không sợ Tương Dương xuất hiện náo động hay sao? Lưu Biểu làm sao có thể để Vương Uy rời khỏi Tương Dương?
Chu Du sắc mặt âm tình bất định, thần thái khiếp sợ, vẻ mặt không thể tin.
- Không ngờ là Phi Hổ Quân, xem ra việc này vô cùng bất lợi với Giang Đông.
Trương Hoành lắc đầu thở dài nói.
- Thì ra là thế.
So với vẻ mặt khiếp sợ không thể tin của mọi người, trên mặt Lỗ Túc lộ ra vẻ chợt hiểu. Lúc trước gã nghĩ mãi mà không rõ, vì sao lúc này Kinh Châu còn muốn chặn giết thám báo của Giang Đông, hiện tại xem ra không phải Kinh Châu chặn giết thám báo của Giang Đông, mà là muốn che giấu hành tung của Phi Hổ Quân.
Tôn Sách miệng há hốc, vẻ mặt mờ mịt nhìn Hoàng Cái. Mười vạn đại quân Giang Đông không tờ từ đầu đến cuối đều bị Kinh Châu dắt mũi, mọi cử động của đại quân Giang Đông đều dưới sự giám thị của Kinh Châu, Tôn Sách lúc này thật sự cảm thấy bất lực, Sài Tang thất thủ đại quân làm sao trở lại Giang Đông, chẳng lẽ mình thật sự sẽ giống phụ thân táng thân tại Kinh Châu hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận