Tam Quốc Tranh Phong

Chương 263

- Đa tạ Giả tên sinh.
Mã Lương cảm kích nói.
- Không biết hai vị khi nào thì cùng ta tới Tương Dương?
Mã Lương hỏi hai người.
- Đi luôn trong hôm nay.
Giả Hủ không chút do dự trả lời. Sớm đến Tương Dương là sớm có thể trở về, y có thể khẳng định Tào Tháo nhất định sẽ phái sứ giả đến đàm phám, y đối với Trương Tú vẫn có một chút không yên lòng, nếu Trương Tú thật sự kích động mà chém sứ giả, vậy cũng liền nguy rồi.
- Nhanh như vậy ư? Ta còn muốn ở lại Uyển Thành thăm thú một chút.
Mã Lương vẻ mặt ủ rũ nói:
- Từng nghe Uyển Thành là nơi đế hương, ta vẫn mong được đến một lần thăm thú một chút, lần này đã tới lại không thể ở lâu.
- Ha ha, Uyển Thành nàu sớm đã tan hoang không còn gì rồi, ngươi vẫn nên không đi thăm thú thì tốt hơn.
Hồ Xa Nhi thấy Mã Lương có ý tứ như vậy liền tiến lên phía trước nói.
- Đúng vậy, chúng ta vẫn là sớm khởi hành đi thôi.
Giả Hủ cũng khuyên nhủ.
- Một khi đã như vậy ta cũng không muốn nói nhiều, Gỉa tiên sinh và Hồ Xa Nhi tướng quân lập tức đi chuẩn bị đi, ta sẽ ở cửa thành chờ các người.
Mã Lương thở dài nói. Gã thật sự là sợ Giả Hủ mượn cớ này lưu lại, nhỡ đâu trong đó lại xảy ra điều gì nhiễu loạn.
- Tốt, chúng ta lập tức đi chuẩn bị.
Hồ Xa Nhi nói.
Chờ cho Mã Lương sau khi rời khỏi, Hồ Xa Nhi mới hỏi Giả Hủ:
- Quân sư nghĩ Mã Lương này như thế nào?
- Đúng vậy, nhưng thật ra là một nhân tài biết nặng nhẹ. Ta nghe nói Mã Lương này ở Tương Dương cũng có chút danh tiếng chắc không sai.
Giả Hủ liếc mắt nhìn Hồ Xa Nhi đầy thâm ý nói, y đã nhìn ra, Hồ Xa Nhi lần này đi tới Tương Dương có tám phần là liên quan đến Mã Lương.
- Chúng ta lập tức cũng chuẩn bị đi.
Hồ Xa Nhi thở phào nhẹ nhõm nói, nếu Giả Hủ nói như vậy, nghĩ đến hẳn Mã Lương là người có thể tin tưởng, ít nhất cũng có thể cùng hắn ta buôn bán. Gã đối với khôi giáp của Phi Hổ Vệ thèm muốn đã lâu, dĩ nhiên nôn nóng đi Tương Dương.
- Tốt.
Giả Hủ gật đầu sai người đi báo cho Trương Tú biết, sau đó cũng trở về nhà chuẩn bị.
Trên đường đi Giả Hủ đem hết những chuyện xảy ra ngày hôm nay ngẫm nghĩ lại một chút, cảm thấy có điều không ổn, về phần không ổn chỗ nào, trong thời gian ngán nhất thời y cũng không có nghĩ ra, chẳng qua y cũng không lo lắng lúc này Lưu Biểu sẽ tấn công Uyển Thành. Lần này đi tới Tương Dương y có tự tin đòi lương thực và đồ quân nhu cho Trương Tú, cũng xem rõ thái độ của Lưu Biểu. Y tin tưởng mặc dù Lưu Biểu đối với Trương Tú có ác ý y cũng có thể chạy khỏi Tương Dương được.
Một canh giờ sau Hồ Xa Nhi,Giả Hủ cùng Mã Lương tụ họp ở của thành, cùng nhau đi Tương Dương. Cùng lúc đó, bên ngoài thành Tương Dương Bàng Thống cũng rời khỏi. Trước tiên tới tiếp đón đoàn người Giả Hủ, ngoài sáng trong tối Lưu Kỳ âm thầm phái ra nhiều đội nhân mã, cho dù là nửa đường Giả Hủ muốn đổi ý cũng không được. Vì lần này có thể bắt được Giả Hủ lần này Lưu Kỳ đã mất rất nhiều công sức.
Đang lúc Bàng Thống rời khỏi thành Tương Dương, Lưu Kỳ đã phái sứ giả đến Ngọa Long Cương, hơi nghe ngóng một chút hơn mười tên Cẩm Y Vệ đã biết nơi ở của Gia Cát Lượng, tìm kiếm hơn nửa canh giờ rốt cục hơn mười người đã có mặt bên ngoài căn nhà trúc.
Bao quanh căn nhà trúc này là một viện lạc phi thường lớn, cho dù là có vài chục người đứng cũng không có vẻ chật chội. Bốn phía xung quanh căn nhà trúc rừng trúc bao quanh cùng nước chảy róc rách, quả nhiên là nơi ẩn cư tốt.
Cẩm Y Vệ cầm thư của Lưu Kỳ đến trước viện, hơn mười tên Cẩm Y Vệ yên lặng không một tiếng động, nột têm cầm đầu Cẩm Y Vệ tiến lên gõ cửa sau đó trở về hàng chờ đợi.
- Két… cửa sân vừa mở ra một gã tiểu đồng đi ra.
Nhìn thấy hơn mười người Cẩm Y Vệ võ trang đầy đủ, vẻ mặt đề phòng nhìn Cẩm Y Vệ nói:
- Các ngươi là ai? Đến đây có chuyện gì?
- Nhóm tại hạ đến từ Kinh Châu, phụng mệnh Chủ công nhà ta tới đến gặp Gia Cát tiên sinh.
Một người cầm đầu đi tới chính là kẻ đi tới Giang Đông nghênh đón Kiều công đến Trương Dương, Triệu Hỉ.
Ban đầu lúc ở trong nhà Kiều công nhìn thấy Bàng Thống, Triệu Hỉ có thể thay Lưu Kỳ chiêu dụ được Bàng Thống. Lại nói Bàng Thống giờ hiệu lực cho Lưu Kỳ cũng có một phần công lao của Triệu Hỉ, bởi vậy Lưu Kỳ để cho Triệu Hỉ gia nhập Cẩm Y Vệ bôn ba khắp nơi nhằm chiêu dụ người tài cho hắn.
Lần trước đối với Bàng Thống gã hiểu rất rõ, đối với tài năng của Bàng Thống cũng rất kính nể, việc này lúc trước Lưu Kỳ đặc biệt dặn dò Bàng Thống này là người cực kì coi trọng lễ nghi, cho nên trong lòng Triệu Hỉ càng cẩn thận hơn vài phần.
- Chủ công nhà người là ai?
Tiểu đồng hỏi.
- Chủ công nhà ta chính là Lưu Kỳ con trai Kinh Châu Mục Lưu Biểu, hy vọng Tiểu tiên sinh có thể vào trong thông truyền.
Triệu Hỉ cung kính nói.
- Ngươi chờ đó.
Tiểu đồng nghe Triệu Hỉ gọi mình là Tiểu tiên sinh, không khỏi đánh giá Triệu Hỉ hơn chút, sau đó mới nói.
Tiểu đồng đóng cửa viện chạy tới một chỗ bên ngoài phòng trúc, bên trong một người thanh niên tuổi khoảng hai mươi ba hai mươi tư đang ngồi đọc sách trước cửa sổ, cho đến khi tiểu đồng chạy đến bên ngoài cửa sổ người thanh niên mới bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn thoáng qua tiểu đồng, trong mắt thoáng qua một chút ý cười.
- Tiên sinh, ngoài cửa cửa lại có người cầu kiến.
Tiểu đồng thở hổn hển hành lễ với thanh niên .
- Ồ, ta thấy rất lâu không có người đến rồi, ngoài cửa là người phương nào, chẳng lẽ là Bàng Sĩ Nguyên? Hắn cũng không cùng ta khách khí như vậy.
Thanh niên cười nhìn tiểu đồng.
- Không phải, bọn họ nói là người của Lưu Kỳ con trai của Kinh Châu Mục Lưu Biểu phái tới.
Tiểu đồng tuy nhỏ nhưng trí nhớ lại rất tốt, Triệu Hỉ chỉ nói một lần cậu ta liền có thể nhớ hết.
- Là con cả của Lưu Kinh Châu.
Người thanh niên trầm tư không nói. Đối với Lưu Biểu rất rõ ràng, cha của hắn cùng với Lưu Biểu vốn là bạn tốt của nhau, coi hắn như người nhà. Mấy năm trước Lưu Biểu cũng chiếu cố huynh đệ họ nhiều mặt, bằng không hắn không cha không mẹ, không có tiền tài thì sao có thể đi học.
Thời gian này Kinh Châu thay đổi bất ngờ, hình thức càng ngày càng quỷ dị, cũng không biết Lưu Kỳ kia có thủ đoạn gì, trong khoảng thời gian ngắn như thế lại có thể tạo nên một thế lực không lồ như vậy, ngay cả Từ Nguyên Trực cũng dốc lòng phò trợ, thật sự khiến hắn hoài nghi.
- Bọn họ đến đây bao nhiêu người?
Thanh niên nhìn tiểu đồng hỏi.
- Hơn mười người, trên thân được đeo yêu đao, mà ngay cả ăn mặc cũng giống nhau.
Tiểu đồng hơi sửng sốt nói, không biết bởi vì Triệu Hỉ gọi cậu ta là tiên sinh làm cho cậu ta vui vẻ, sau lại bổ sung thêm một câu:
- Bọn họ đều là đứng yên ngoài cửa nhìn rất cung kính, đến thở mạnh cũng không dám.
- Ha ha, vậy hãy để cho bọn họ vào đi, tuy nhiên chỉ có thể ba người là được rồi.
Thanh niên cười cười buông thẻ tre nói.
- Tiên sinh chờ ạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận