Tam Quốc Tranh Phong

Chương 357

Hoàng Cái nhìn Triệu Vân rồi quay đầu phân phó thân binh phía sau chuẩn bị một chút rượu thịt cùng thức ăn đưa tới đây. Hoàng Cái có thiện cảm với Triệu Vân mới để cho thuộc hạ đỉ chuẩn bị đồ ăn. Phải biết rằng lúc này trong quân đều là cơm, mà ngay cả rau xanh cũng không có mà ăn, chớ nói chi là thịt, thịt này mấy tháng mới được ăn một lần, nếu Hoàng Cái không nhìn Triệu Vân thuận mắt, tất nhiên ông không lấy thịt cho đám nguời Triệu Vân ăn.
- Đa tạ Hoàng tướng quân rồi.
Triệu Vân chắp tay nói: - Kính xin Hoàng tướng quân có thể dẫn mạt tướng đi tới chỗ để xe bắn đá, tình thế Giang Hạ không thể lạc quan, mạt tướng không dám trì hoãn nhiều.
- Triệu tướng quân mời. Trong lòng Hoàng Cái nghiêm nghị, ông cũng biết tình huống Giang Hạ không hề đơn giản như bề ngoài, nếu đổi lại là Hoàng Tổ trước kia, binh mã Giang Đông sớm đã đem Giang Hạ nhét vào trong túi, nhưng hiện tại lại là Phi Long Quân Văn Sính thủ thành, lúc này muốn hạ Giang Hạ thì có thể nói là khó khăn càng lớn.
Nghĩ đến Giang Hạ Văn Sính khó mà đối phó, Hoàng Cái có thể hiểu được vì sao Chu Du lại phái Thân Vệ Doanh tinh nhuệ tới áp tải xe bắn đá. Xe bắn đá cồng kềnh dị thường, cần phải ngàn người áp giải, đi lại chậm chạp, nếu người bình thường áp giả, chưa nói đến chậm có thể còn bị Phi Long Vệ đánh lén.
Chỉ có Thân Vệ Doanh tinh nhuệ mới có thể dùng ngựa áp tải xe bắn đá, vừa có thể tiết kiệm thời gian vừa có thể đề phòng đánh lén, nghĩ đi nghĩ lại Hoàng Cái đối với Triệu Vân không hề có chút cảnh giác nào.
- Triệu tướng quân bản lĩnh không tầm thường, nghĩ đến địa vị trong Thân Vệ Doanh hiển nhiên là không thấp? Hoàng Cái cười cười nói, những lời này tuy là khách khí, nếu Triệu Vân thật sự địa vị tại Thân Vệ Doanh là không thấp, nhưng theo ông biết ở bên trong Thân Vệ Doanh, ngoại trừ Trần Vũ và Lã Mông, cũng chỉ có một vị tên là tiểu tướng là Phan Chương cũng không tệ, về phần Triệu Vũ ông chưa từng nghe nói bao giờ.
- Ha ha, Hoàng tướng quân nói đùa, Thân Vệ Doanh người tài xuất hiện lớp lớp, mạt tướng chẳng qua là đọc chút binh thư mới có địa vị như hôm nay, làm sao so được với đám người Lã tướng quân. Triệu Vân lắc đầu nói, đối với vài tên tiểu tướng Thân Vệ Doanh, hắn cũng đã được nghe nói. Theo hắn biết mấy người kia võ nghệ đều không tầm thường, không hề dưới Vương Nghị.
- Đọc sách? Thì ra là thế, thảo nào Triệu tướng quân điều phối tự động, không giống với tướng lĩnh bình thướng khác. Hoàng Cái giật mình, biểu hiện của Triệu Vân vừa có mặt dũng cảm giống các võ tướng bình thướng khác, lại có vẻ nho nhã của một thư sinh, cái đó khác quá lớn với sự thô lỗ của tướng lĩnh bình thường.
Đối với Triệu Vân nói về Lã Mông và Trần Vũ, Hoàng Cái cũng không để tâm, hai người này có võ nghệ nhưng với việc cầm binh lại dốt đạc cán mai, bọn họ có thể có địa vị ngày hôm nay toàn bộ nhờ một thân võ nghệ, mà võ nghệ đối với Hoàng Cái mà nói không đáng là cái gì.
- Triệu tướng quân, chúng ta đã đến rồi. Một lát sau hai người tới một quân doanh bên ngoài, Hoàng Cái chỉ vào quân doanh nói.
Triệu Vân nhìn sang chỉ thấy một quân doanh thật lớn, liếc mắt một cái nhìn không thấy bờ. Trong quân doanh từng đống từng đống lương thảo được sắp xếp chỉnh tề dị dường, mà ở phía sau quân doanh hơn mười xe bắn đá được đậy vải bạt, sau xe bắn đá là từng dẫy phòng ốc.
Trong quân doanh phòng bị cực kì nghiêm mật, năm nước đến mười bước có một trạm canh gác, từng tên sĩ tốt Giang Đông tay cầm đao thép cảnh giác nhìn bốn phía, nhìn thấy đám người Hoàng Cái tiến đến, một gã tiến lên quát: - Người nào? Quân doanh trọng địa bất cứ kẻ nào cũng không được tự tiện xông vào, người vi phạm giết không tha!
- Là ta. Hoàng Cái cũng không tức giận mà thản nhiên nói, trong thanh âm cũng có vài phần tán thưởng.
- Tham kiến tướng quân. Sau khi tên tiểu tướng thấy là Hoàng Cái bèn bước lên phía trước khom người nói.
- Ừ, mở cửa ra. Hoàng cái nói với tiểu tướng.
- Vâng. Tiểu tướng đáp, sau khi đó nhìn thoáng qua Triệu Vân trong mắt hiện lên nghi hoặc, lập tức xoay người mệnh lệnh sĩ tốt mở cửa.
- Triệu tướng quân mời. Hoàng Cái nói xong hướng đi vào trong đại doanh.
Triệu Vân phía sau Hoàng Cái thấy vậy khẽ mỉm cười, làm động tác ra hiệu đối với sĩ tốt Phi Long Vệ phía sau, giẫm chân tại chỗ tiến lên đứng sóng vai với Hoàng Cái đi vào trong đại doanh.
- Triệu tướng quân mời xem, lương thảo ở đây cũng đủ cho đại quân dùng ba tháng. Hoàng Cái chỉ vào từng đống lương thảo cười nói.
Nói xong Hoàng Cái chỉ vào phía khác nói: - Đó là xe bắn đá, mười lăm cái đủ để đưa tảng đá lớn lên tường thành cao hơn mười trượng, hơn nữa lực đạo đủ để phá hủy tường thành. Lần này có hơn mười xe bắn đá, Giang Hạ cũng có thể sớm ngày hạ xuống, Giang Đông ta lại có thêm một quận nữa rồi.
- Hoàng tướng quân nói không sai, hôm nay vừa thấy mới biết Giang Đông ta tuy khong so được với Kinh Châu, nhưng cũng không kém chút nào.
Triệu Vân cười nói.
Lúc hai người tiến vào trong quân doanh, hai ngàn Phi Long Vệ phía sau Triệu Vân đã chia ra mấy đội bao quanh quân doanh lại, tuy nhiên nhìn qua như là cách xa với từng đống lương thảo.
- Ai, Triệu tướng quân sai rồi, cái này là lương thảo do Giang Đông ta tích lũy mấy năm nay, dành dụm lương thảo này hao thời hao lực, nếu Kinh Châu chỉ sợ nửa tháng là có thể gom được rồi. Hoàng Cái thở dài nói. Giang Đông dồi dào không thua Kinh Châu, nhưng mấy năm nay Giang Đông chinh chiến liên miên, mà Kinh Châu lại yên ổn dị thường, so với Kinh Châu thì Giang Đông đã xa xa không bằng.
- À.
Triệu Vân gật đầu, trong mắt một đạo tinh quang hiện lên, trong lòng có chút kích động, nếu thiêu hủy chỗ lương thảo này, Giang Đông trong thời gian ngắn cũng không thể gây uy hiếp cho Kinh Châu, Kinh Châu dĩ nhiên có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.
Tuy hiện tại hắn đã lấy được tín nhiệm của Hoàng Cái, không thể nóng lòng động thủ, chỗ quân doanh này lớn như vậy chắc không chỉ đơn giản là bảo quản lương thảo.
- Ha ha, Triệu tướng quân không cần lo lắng, mấy năm nay Giang Đông liên tục chinh chiến mới khiến cho Ginag Đông như vậy, hiện giờ chủ công đã thống nhất Giang Đông,chỉ cần mấy năm thời gian là Giang Đông có thể vượt qua Kinh Châu. Hoàng Cái cười cười nói, hiện tại Giang Đông so ra kém Kinh Châu, nhưng thế lực của Giang Đông hàng năm đều nâng cao hơn, mà Kinh Châu lại dậm chân tại chỗ, Hoàng Cái tin tưởng trong vòng vài năm tất nhiên Giang Đông giàu có hơn so với Kinh Châu.
- Ta cũng tin tưởng chủ công có thể làm được. Triệu Vân cười nói, nhưng trong lòng có chút không cho là đúng, Kinh Châu có Lưu Kỳ, tốc độ phát triển không phải Giang Đông có thể so sánh được, hắn nghe Gia Cát Lượng phân tích kế hoạch của Lưu Kỳ mấy năm gần đây, rõ ràng Lưu Kỳ có nhiều dã tâm, tầm nhìn của Lưu Kỳ cực xa.
Hoàng Cái nghe được Triệu Vân nói lời này cười ha hả, chính bản thân ông lúc nhàn hạ cũng có thú vui đọc sách, hiện tại nhìn thấy Triệu Vân không ngờ có cảm giác như là tri kỷ, ông cảm giác rất hợp với Triệu Vân, trong lòng cũng buông thả không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận