Tam Quốc Tranh Phong

Chương 99

Tôn Hà thấy đám người Cam Ninh nhằm về phía mình, trong lòng không chút lo lắng ngược lại lại vô cùng hưng phấn. Y đã nhận ra đoàn kỵ binh này lấy ba người Lưu Kỳ làm chủ tướng, chỉ cần bắt ba người Lưu Kỳ, nghìn kỵ binh kia chính là của y.
Nghĩ đến đây Tôn Hà không chút chần chừ, giơ cây đại đao xấp xỉ trăm câm lao về phía Cam Ninh, Cam Ninh không chút sợ hãi cầm đơn kích trong tay nghênh chiến.
Keng! Một tiếng binh khí va chạm vang lên chói tai. Hai người đều chịu lực tương phản, toàn thân khẽ chấn động, mà ngay cả ngựa dưới chân cũng có chút run sợ, theo hai tiếng ngựa hí lớn hai người tách xa nhau.
Khi hai ngựa rời xa, Cam Ninh và Tôn Hà cùng lúc kéo chặt cương ngựa ngừng lại.
Cảm giác lực tương phản từ binh khí truyền đến mơ hồ khiến Tôn Hà cảm thấy không ổn, Tôn Hà giơ cao đại đao lên chỉ về phía Cam Ninh quát:
- Ngươi là người phương nào? Mau mau xưng tên.
Cam Ninh tuy cũng chấn động giống như Tôn Hà nhưng trên chiến trường không thể yếu thế, cầm đơn kích trong tay quát:
- Ta đây chính là Cẩm Phàm Tặc Cam Ninh! Còn không mau mau tới đây nhận cái chết.
Nói xong quơ đơn kích lại phóng về phía Tôn Hà.
Tôn Hà không chút khách khí, vừa giờ đại đao vọt về phía Cam Ninh, vừa quát:
- Tiểu tử Cẩm Phàm Tặc cũng dám càn rỡ, hãy xem bản tướng chém đầu chó của ngươi.
Hai người kẻ kích người đao quấn lấy nhau. Tôn Hà là một trong ba đại tướng lãnh Tôn Thị đương nhiên bản lĩnh không tồi, còn Cam Ninh có thể trở thành một trong mười hai hổ thần Giang Đông sau này võ nghệ tất nhiên không kém, hai người nhất thời khó phân thắng bại.
Nhìn hai người giao chiến, Lưu Kỳ nhíu nhíu mày, nhìn về phía hơn trăm thân binh của Tôn Hà âm thầm suy tính. Những người này có thể trở thành thân binh của Tôn Hà có lẽ bản lĩnh không tồi, trong khi Tôn Hà và Cam Ninh khó phân thắng bại, chi bằng chính mình nhân cơ hội này chém chết đám thân binh kia.
Lúc này hơn trăm thân binh kia đều bị trận chiến giữa Tôn Hà và Cam Ninh hấp dẫn chính là thời cơ tốt để tập kịch. Lưu Kỳ không chút do dự vung đại đạo trên tay, dẫn theo kỵ binh vọt về phía hơn trăm thân binh.
Thanh thế của đám người Lưu Kỳ đương nhiên kinh động đến hơn trăm thân binh ở bên vây xem. Hơn trăm thân binh này đầu tiên là sửng sốt ngay sau đó biểu hiện giận dữ, bọn họ là bộ hạ cũ của Tôn Hà, là lão binh trải qua trăm trận theo Tôn Hà khi Tôn Kiên bắt đầu khởi binh, Tôn Hà thậm chí còn trang bị riêng một con ngựa cho mỗi người bọn họ. Bọn họ khong Lưu Kỳ đánh lén, lập tức cả đám giận dữ phóng về phía Lưu Kỳ.
Hài đội kỵ binh ầm ầm đánh vào nhau, trên quan đạo chật chội nhất thời trong người có ta trong ta có ngươi, chém giết lẫn nhau. Trên thân thể kỵ binh phía sau Lưu Kỳ tràn đầy máu tươi, thoạt nhìn sát khí hừng hực hung uy hiển hách, tân binh có lẽ sẽ sợ, nhưng đối với lão binh mà nói chỉ càng làm bọn họ thêm phấn khởi. Sĩ tốt ăn nằm trên chiến trường đều biết, trên chiến trường chỉ cần lùi bước sẽ bỏ mạng càng nhanh.
Những lão binh này hung hãn dị thường, vọt vào giữa đoàn kỵ binh hoàn toàn sử dụng đấu pháp không muốn sống, mà ngay cả Cẩm Phàm Tặc cũng phải nép vế. May mắn Cẩm Phàm Tặc không phải đám người yếu nhược, hơn nữa Cẩm Phàm Tặc so với đám lão binh này cũng nhiều hơn đáng kể.
Tôn Hà đại chiến với Cam Ninh ở bên tự nhiên cũng chú ý tới tình hình bên này, nhưng y cũng không quá để ý. Y rất tin tưởng đối với lão binh, những lão binh này đều là sĩ tốt sống sót sau mấy chục trận đại chiến, bọn họ thậm chí có thể lấy một chọi mười, là binh sĩ tinh nhuệ thực sự trong tay y, y thậm chí cho rằng những lão binh này không hề thua kéo Thân Vệ Quân trong tay Tôn Sách.
Lưu Kỳ cũng trong loạn quân giết chóc kinh người, một thanh trường kiếm dưới tay hắn tạo lên vô số kiếm ảnh tung bay toán loạn. Lưu Kỳ tuy lực cánh tay không mạnh bằng đám người Cam Ninh, nhưng từ khi Lưu Kỳ tới thời đại này điên cuồng rèn luyện không một ngày nghỉ ngơi. Mà ngày cả khi thảo phạt Trương Tiện cũng không ngừng rèn luyện bản thân, điên cuồng rèn luyện gần một tháng, khiến cho Lưu Kỳ cường tráng hơn trước không ít. Hơn nữa có kiếm pháp vô danh của Chương Bá Lưu Kỳ cũng không gặp bất lợi trong loạn quân.
Chiến trường lại lần nữa lầm vào cảnh giằng co.
Chiến đấu kịch liệt kéo dài liên tục tới đêm khuya, không biết từ khi nào trên không trung nổi lên trận mưa nhỏ, mưa rả rích khiến cho chiến đấu nguyên bản kịch liệt lại càng thêm bi thảm. Hạt mưa nhuộm màu đỏ sẫm tạo thành dòng từ mũ giáp, từ hai má, từ đồi núi trượt xuống phía dưới.
Vương Nghị dẫn theo Phi Hổ Vệ vọt khỏi vòng vây của đại quân Giang Đông, đại quân Giang Đông phía sau hoàn toàn tan vỡ, một đống thi thể ngã xuống hai bên đường, bọn họ hai mắt trừng lớn, trên mặt còn lưu lại vẻ sợ hãi. Những sĩ tốt còn lại hoảng hốt chạy toán loạn, không còn chút sức lực chống cự.
Vương Nghị lắc đầu đưa tay lau bọt nước đọng trên mặt, ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Kỳ đang chiến đấu kịch liệt, từ phía sau nhìn về phương trận chuẩn bị áp sát Lưu Kỳ không khỏi hừ lạnh một tiếng, Phi Hổ Vệ trầm tĩnh không tiếng động, một mạch lao thẳng vào phương trận.
Khi Cẩm Phàm Tặc dưới sự dẫn dắt của Lưu Kỳ chiến đấu kịch liệt với lão binh Giang Đông, phương trận ở phía sau đã tập kết xong, đang chậm rãi tiến tới gần Lưu Kỳ. Lưu Kỳ tuy sớm phát hiện hơn trăm lão binh này quá mức khó chơi, khiến bọn họ trong khoảng thời gian ngắn khó thoát thân. Tình thế lúc này khiến hắn không dư thừa chiến lực đánh sâu vào phương trận.
Lưu Kỳ phản thủ một kiếm đâm tên sĩ tốt đánh lén hắn, khi rút trường kiếm ra mới phát hiện xung quanh không có nhiều địch nhân. Kiếm pháp của Chương Bá tuy đơn giản, nhưng cũng rất thực dụng. Bộ kiếm pháp này thoạt nhìn hoa mỹ, quang minh chính đại. Nhưng sử dụng vào thời điểm này Lưu Kỳ mới thực sự phát hiện kiếm pháp quỷ dị. Chiêu kiếm tuy đánh thẳng, nhưng chung quy ở thời khắc mấu chốt lại tránh đi mũi công kích của đối phương, rồi sau đó lại chống đỡ ở góc độ không tưởng, thường thường làm đối phương luống cuống tay chân, không biết làm sao.
Tất thảy lão binh Giang Đông lĩnh hội kiếm pháp quỷ dị của Lưu Kỳ, thực sự từ trước tới nay trên chiến trường chưa thấy chiêu kiếm pháp như vậy. Chiêu kiếm pháp như vậy khiến bọn họ có loại cảm giác cuống tay cuống chân không biết nên xuống tay từ chỗ nào, mũi kiếm giống như lưỡi độc xà, mỗi lần đâm ra đều là đòn trí mạng, điều này khiến cho lão binh thân trải qua trăm trận có chút kiêng kỵ, theo bản năng tránh né Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ cũng biết ý nghĩ của đám lão binh Giang Đông, hắn lúc này đã muốn sớm kết thúc trận chiến, phòng bị phương trận binh sĩ Giang Đông đè ép. Đối đầu với phương trận trước mặt, mấy trăm kỵ binh chỉ có thể chịu nép vế. Lưu Kỳ vung trường kiếm trong tay, gắng sức thúc ngựa truy kích địch nhân xung quanh.
Cẩm Phàm Tặc cũng không dễ chịu, mặc dù bọn họ là sơn tặc, theo Cam Ninh quanh năm cướp bóc chém giết. Nhưng bọn họ không trải qua chiến đấu chân chính, lần trước ở ngoài huyện Du tác chiến với đại quân Hàn Đương là lần đầu tiên bọn họ chinh chiến thực sự. Khi đó có Cam Ninh chỉ huy, hơn nữa đại quân Hàn Đương đều là tân binh, bọn họ còn không quá để ý. Nhưng lần này bọn họ lại cảm thấy áp lực, lão binh Giang Đông tuy chỉ có hơn trăm người, nhưng bọn họ bưu hãn chiến đấu không sợ chết khiến đội quân Cẩm Phàm Tặc nhất thời không thể thích ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận