Tam Quốc Tranh Phong

Chương 419

Trong lòng Tuân Văn Nhược khẩn trương, hạ giọng nói.
- Cái gì?
Tào Tháo đánh oành một tiếng vào chiếc kỷ phía trên, vẻ mặt phẫn nộ.
Thượng Dung và Phàn Thành đích thực là đất Kinh Châu, nhưng hiện giờ đã bị hắn chiếm lĩnh, lúc này Lưu Kỳ nhắc tới việc này, hiển nhiên là muốn nói cho hắn biết, Kinh Châu sẽ có cở để xuất binh tấn công hắn. Nếu là trên đại điện, còn có chút khéo léo, lời nói còn có chút đạo lý, còn bâu giờ chỉ có uy hiếp trắng trợn.
Thượng Dung và Phàn Thành là đất của Kinh Châu, hiện tại bị hắn chiếm lĩnh, Kinh Châu hoàn toàn có thể lấy cớ này để kiếm chuyện với hắn, đến lúc đó phân thân mệt moit, hắn thực sự không có nắm chắc sẽ ngăn cản được Kinh Châu tiến công.
Lúc này Tào Tháo không chỉ là nổi giện, càng khó chịu giống như nuốt phải ruồi bọ, hắn như cảm nhận được Lưu Kỳ đang ở trước mặt hắn mà chỉ vào mũi hắn cười nhạo nói, ngươi không đáp ứng sao, vậy cũng đừng trách ta lợi dụng lúc người gặp khó khăn mà tiến công Thượng Dung.
Chính mình chưa có khi nào khó chịu như vậy, cho dù là trước đây không ám sát được Đổng Trác, lúc bị Đổng Trác phái người đuổi giết cũng chưa từng quẫn cách đến vậy. Mà không ngờ Lưu Kỳ đã nhiều lần khiến hắn cảm thấy vô lưc, khó có thể kiềm nén phẫn nộ.
- Chủ công…
Nhìn thấy sắc mặt âm trầm, thần bất thủ xá của Tào Tháo, tất cả mọi người có chút bất an mà nhẹ giọng gọi.
- Hô, các người nói xem, chuyện này nên làm thế nào?
Tào Tháo hô giọng, bắt chình mình phải tỉnh táo lại.
- Chủ công, hiện giờ tình thế chủ công rất bất lợi, không bằng chủ công đáp ứng Lưu Kỳ trước, đợi sau này rồi đối phó với hắn.
Tuân Du thở dài nói, so với chuyện Kinh Châu này, Viên Thiệu không còn là đại địch nữ, hơn nữa Tào Tháo cũng không rút được binh lực đối phó với Kinh Châu.
- Như thế chẳng phải quá tiện cho Lưu Kỳ sao, để Lưu Kỳ dễ dàng đạt được mục đích của mình, ta có chút không cam lòng.
Sắc mặt Tào Tháo âm trầm, sắc mặt cực kỳ không cam lòng.
- Chủ công, tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu, hiện giờ chủ công gặp nguy một sớm một chiều, bên trong Hứa Đô đã có rất nhiều quan viên âm thầm đầu nhập vào Viên Thiệu, nếu lúc này Kinh Châu địch lớn như vậy, chỉ sợ quan viên dưới trướng chủ công sẽ lập tức tan rã. Nếu một khi khống chế không tốt, để việc này lan đến trong quân cũng sẽ khiến cho quân tâm tan rã, đến lúc đó không cần Viên Thiệu tấn công, chủ công cũng đã bị đánh bại.
Trình Dục cười khổ một tiếng, tiến lên khuyên nhủ.
- Vậy các ngươi nói xem, nếu phong ấp cho Lưu Kỳ thì nên phong ở đâu?
Tào Tháo nghiến rang nghiến lợi nói, mặc dù lần này là bất đắc dĩ phong Lưu Kỳ ở Hán Trung, vậy cũng không thể quá có lợi cho hắn.
- Chủ công, hiện giờ Trương Lỗ đã quản lý gần hết chin huyện dưới của Hán Trung, bất kể là phong Lưu Kỳ ở một huyện nào đó thì Trương Lỗ tuyệt đối không đáp ứng, có mấy huyện phía Đông tuy vậy lại cách Kinh Châu quá gần, có khi Kinh Châu lại dễ dàng chiếm được, Kinh Châu có thể yên ổn sống, chi bằng phong ấp phong cho Lưu Kỳ huyện Miện Dương ở phía Tây, như vậy Lưu Kỳ chỉ có thể một đường tiến công, không có chỗ dừng lại nghỉ, hơn nữa huyện Miện Dương nằm sâu trong Hán Trung, Lưu Kỳ muốn chiếm được huyện Miện Dương ắt hẳn gặp phải chút trắc trở.
Quách Gia suy nghĩ một chút, nói.
- Phụng Hiếu, hành động này khác gì cho Lưu Kỳ một cái cớ để binh phạt Hán Trung, cái này chẳng phải sẽ theo ý của Lưu Kỳ sao?
Trình Dục nhíu mày nói, nếu phong ở huyện Miện Dương, nêu Lưu Kỳ muốn chiếm huyện Miện Dương trước, đương nhiên Trương Lỗ sẽ ngăn cản, đến lúc đó Lưu Kỳ sẽ có cớ hưng binh thảo phạt.
- Lời này của Trọng Đức sai rồi, cho dù phong ấp cho Lưu Kỳ ở nơi này, cuối cùng Lưu Kỳ cũng tìm được cớ để thảo phạt Hán Trung, nếu đã như vậy sao không cho một chỗ khó khăn, khiến cho Lưu Kỳ thêm trắc trở. Hơn nữa, huyện Miện Dương cũng gần với quận Vũ Đô, chủ công có thể phái sứ giả đi tới Ích Châu nói, Lưu Kỳ chiếm huyện Miện Dương là để ngấp nghé đất Ích Châu, khiến cho Lưu Chương cẩn thận đề phòng, như vậy Kinh Châu tứ phía đều địch rồi.
Quách Gia lắc đầu nói, hắn biết mục đích của Lưu Kỳ chính là chiếm quận Hán Trung, phong ấp gì cũng chỉ là một cái cớ, có hay không thì Lưu Kỳ cũng xuất bình Hán Trung.
- Lưu Trương và Trương Lỗ Hán Trung thế như nước với lửa, Lưu Kỳ đã tới Hán Trung công kích Trương Lỗ, đương nhiên Lưu Trương cũng nhân cơ hội đi tấn công Hán Trung. Hán Trung vốn là thuộc quyền Ích Châu, mấy năm nay Lưu Chương vẫn muốn thu hồi Hán Trung, chỉ có điều Trương Lỗ Hán Trung kia đề phòng nghiêm ngặt, nên mới không thành công. Hiện giờ Lưu Kỳ tấn công Hán Trung, tuy rằng chỉ có thể khiến cho Trương Lỗ lộ ra sơ hở, nhưng đối với Lưu Chương mà nói không khác rồi cướp thịt từ miệng hổ, Lưu Chương tuyệt đối sẽ không để Lưu Kỳ thâu tóm Hán Trung, nói không chừng bọn họ có thể trở mặt thành thù, chỉ vì tranh đoạt Hán Trung mà đấu đá lẫn nhau. Chủ công chỉ cần phái sứ giả tới Ích Châu, khiêu khích một chút, đương nhiên sẽ khiến cho Lưu Chương hạ quyết tâm đánh Lưu Kỳ đuổi khỏi Hán Trung.
Ánh mắt Quách Gia bình tĩnh, nói đạo lý rõ ràng, phân tích thấu đáo tình thế Ích Châu.
- Được, một khi đã vậy thì đành phong ấp cho Lưu Kỳ ở huyện Miện Dương, ta cũng muốn nhìn xem Lưu Kỳ làm sao có thể đánh hạ Hán Trung trong khi bị địch vây quanh.
Tào Tháo oán hận nói.
- Nhất định phải giám sát nghiêm ngặt đoàn người Tống Trọng Tử, không thể qua loa được, hiện giờ thời buổi chính trực Hứa Đô rối loạn, nếu Tống Trọng Tử ở Hứa Đô có xảy ra chuyện gì, đến lúc đó lại không biết nên xử lý như thế nào.
Tuân Văn Nhược suy nghĩ một chút rồi nói.
Hiện giờ Tào Tháo không nên trở mặt với Kinh Châu, chỉ có thể tạm thời mượn sức, nếu Tống Trọng Tử ở Hứa Đô làm chuyện gì quá phận, Tào Tháo xử trí cũng không phải, không xử trí cũng không được, chỉ có thể tiến thoái lưỡng nan.
Nghe thấy Tuân Văn Nhược nhắc tới Tống Trọng Tử, sắc mặt Tào Tháo lại âm trầm, hắn ở trong triều bị Mã Tắc cho ăn một lần thiệt, mặc dù không có phòng bị, nhưng lấy thân phận của hắn mà chịu thiệt trong tay một đức trẻ ranh mới hơn mười tuổi, đối với hắn mà nói thực sự có chút khó chấp nhận.
- Chủ công không cần để ý, ta nghe nói con út của Tư Mã Kiến Công (Tư Mã Phòng có tám đứa con, được xưng là Tư Mã bát đạt) là Tư Mã Mẫn tuy tuổi trẻ nhưng thông minh, cơ trí siêu phàm, ngang tài với Tư Mã Trọng Đạt lúc trước, sao chủ công không sai hắn đi làm việc đại sự này.
Quách Gia cười cười nói.
- Ồ, thật sao?
Ánh mắt Tào Tháo sang lên, có chút kinh ngạc nói, tuy hiện giờ Tư Mã Ý mới hai mươi tuổi nhưng tài năng cũng như thủ đoạn không tầm thường chút nào, nếu không phải hắn có chút kiêng dè thế lực Tư Mã gia thì đã sớm đề bạt Tư Mã Ý. Hắn chỉ nghe nói Tư Mã Phòng có bảy đức con, người nào cũng tài trí, khi còn trẻ đều được xưng là thần đồng, không ngờ rằng ngay cả đứa con út cũng có tiếng tăm như vậy.
- Ha ha, tám huynh đệ nhà Tư Mã đều là những người siêu phàm, đôi phó với một tiểu tử mới vào đời đương nhiên là dễ như trở bàn tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận