Tam Quốc Tranh Phong

Chương 647

- Lời của chủ công rất đúng, phòng ngừa vạn nhất, vẫn nên chuẩn bị thỏa đáng.
Quách Gia gật đầu nói, đối với hắn càng nhắc Tào Tháo cẩn thận, phần thắng trận chiến này càng lớn.
Sáng sớm hôm sau, mấy vạn đại quân lại đi về hướng Uyển Thành, lần này đã sớm chuẩn bị, dù chưa tới dưới cổng thành Uyển Thành, mấy vạn đại quân liền phân ra một ma trận, mấy vạn đại quân lập tức phân chia ra, ùn ùn kéo tới dưới thành Uyển Thành.
Ở trong mấy vạn đại quân, Tào Nhân tay cầm cờ lệnh đứng ở trên đài cao, lạnh lùng nhìn về phía trên Uyển Thành.
- Đây là Bát Môn Kim Tỏa trận.
Nhìn đại quân lui tới ngoài thành, Từ Thứ không khỏi cười khẽ một tiếng, không ngờ Tào Nhân muốn cùng trận này áp chế nhuệ khí Kinh Châu, quả nhiên là dùng sai chỗ.
- Quân sư biết trận này?
Hoàng Trung kinh ngạc nói, tuy rằng hắn chưa bao giờ nhìn qua đại trận ngoài thành, nhưng có thể cảm nhận rõ sát ý đầy rẫy trong đại trận này, nếu không biết cách phá giải, tùy tiện xông trận, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Từ Thứ gật đầu:
- Bát Môn Kim Tỏa trận này chính là một trận binh pháp cực kỳ lợi hại, một trận này sinh tử khó liệu, cửu tử nhất sinh.
Trong lòng Hoàng Trung thầm kinh hãi, vội truy vấn:
- Quân sư có cách phá giải?
Từ Thứ khẽ cười nói:
- Nếu tào Nhân dùng trận này ở chỗ khác, nhất định có thể giết địch lập uy, nhưng lại dùng vào hôm nay, vậy Kinh Châu ta đại thắng rồi.
Từ Thứ nói xong chỉ vào đại trận ngoài thành, giải thích cho Hoàng Trung:
- Tám cửa này: Hưu, sinh, thương, đỗ, cảnh, tử, kinh, khai. Nếu vào sinh môn, cảnh môn, khai môn sắt sẽ thuận lợi; nếu vào thương môn, kinh môn, hưu môn ắt sẽ thiệt hại; nếu vào đỗ môn, tử môn thì người ắt sẽ bị diệt. Mặc dù tám cửa này được bố trí chỉnh tề, nhưng Tào Nhân cũng chỉ biết sơ qua, không thể làm được như tí huy sử. Có thể phái một đại tướng đánh vào hướng Đông Nam của sinh môn, sau đó đi ra hướng chính Tây, trận này ắt loạn.
Nghe tỉ mỉ lời của Từ Thứ, Hoàng Trung thêm tin tưởng vài phần, quay đầu nói với Vương Nghị:
- Ngươi dẫn theo Phi Hổ Vệ tiến đến phá trận như lời quân sư vậy.
Lại lo lắng Vương Nghị không phải là đối thủ của Tào Nhân, nói với Ngụy Diên:
- Ngươi theo Vương Nghị ra khỏi thành, trợ giúp Vương Nghị đánh một trận.
- Rõ.
Hai người Vương Nghị, Ngụy Diên khom mình lĩnh mệnh, xoay người bước nhanh xuống cổng thành.
Không bao lâu, cửa thành mở rộng, ba nghìn Phi Hổ Vệ ầm ầm xông ra khỏi cửa thành, tốc độ kinh người, mới một lát đã tới trước trận tiền.
- Ừ, không ngờ thực sự có người tiến đến phá trận, quả nhiên là trời giúp ta.
Trong lòng Tào Nhân mừng rỡ, hắn tự hỏi Bát Môn Kim Tỏa trận không ai có thể phá giải, binh mã Kinh Châu ra bao nhiêu sẽ tổn hại bấy nhiêu, hiện giờ nhìn thấy Phi Hổ Vệ tinh nhuệ Kinh Châu liền có ý nghĩ muốn toàn diệt Phi Hổ Vệ.
Mắt thấy Phi Hổ Vệ vọt tới trước trận, Tào Nhân đứng nghiêm nghị, cờ lệnh đong đưa trong tay, mấy vạn đại quân nhanh chóng di chuyển, một ma trận bắt đầu di chuyển, sát khí lạnh lẽo thấu trận tỏa ra, khiến trong lòng Vương Nghị và Ngụy Diên cũng sinh hàn ý.
- Không cần để ý, cứ làm theo lời quân sư.
Vương Nghị thầm nhủ trong lòng, quay ngựa lại dẫn theo Phi Hổ Vệ xoay tròn thần tốc quanh đại trận, xem ra đang tìm kiếm cơ hội vào trận.
- Còn không vào trận?
Thấy đám người Vương Nghị như vậy, Tào Nhân cảm thấy sốt ruột, không ngừng vung cờ lệnh, đại trận thay đổi cực nhanh, gần như Phi Hổ Vệ xuất hiện ở chỗ nào, chỗ đó sẽ xuất hiện khe hở, âm thầm lôi Phi Hổ Vệ vào trận.
- Giết!
Với mấy khe hở đó, Vương Nghị không chút để ý, dẫn theo Phi Hổ Vệ lập tức vọt tới phía Đông Nam sinh môn, không chờ cho Tào Nhân kịp phản ứng đã đánh vào, mấy ngàn Phi Hổ Vệ phía sau tay cầm trường thương ầm ầm xông vào trận, thoáng nhìn như rót dầu sôi vào dòng nước chả, toàn bộ đại trận sôi trào lên.
Trong nháy mắt, tiếng kêu rung trời vang lên, vô số sĩ tốt dưới thiết kỵ của Phi Hổ Vệ đã bị nghiền ép rời ra, lực xung kích kinh khủng của một cán trường thương đã đánh thủng tấm chắn phía trước Tào Binh.
- Biến trận!
Không ngờ Phi Hổ Vệ lập tức xông vào sinh môn, lúc này sắc mặt Tào Nhân đã biến sắc, vung cờ lệnh trong tay, đại quân hai bên sinh môn chậm rãi khép lại, tiếng bước chân ầm ầm vang lên, mấy vạn đại quân theo đó mà di chuyển.
Từng dãy tấm chắn dựng thẳng lên chặn hai bên Phi Hổ Vệ, qua khe dài ở giữa đâm thương ra, chậm rãi tấn công về phía Phi Hổ Vệ, tựa hồ như muốn cứng rắn ép Phi Hổ Vệ thành bánh thịt.
- Giết! Nhanh lên!
Vương Nghị biến sắc. mấy vạn đại quân đè ép, mặc dù là Phi Hổ Vệ e rằng cũng bị nghiền náp trong nháy mắt, lúc này chợt vỗ lưng ngựa, quay đầu phóng tới phía Tây, phía sau mấy ngàn Phi Hổ Vệ dùng trường thương vuworj qua tấm chắn hai bên của Tào Binh, một đám thúc vào thân ngựa đến cực hạn.
Toàn bộ Phi Hổ Vệ giống như dòng nước lũ, Phi Hổ Vệ theo chỗ khe hở do mấy vạn Tào Binh di chuyển không ngớt mà tấn công vào, mấy vạn người tạo thành đại trận sau một thời gian cũng xuất hiện một tia đình trệ, càng ngày càng nhiều binh lính khó di chuyển được, càng ngày càng lộ ra nhiều chỗ phá trận, cho dù là Tào Nhân cũng không phát hiện ra.
- Ngăn bọn chúng!
Trong lòng Tào Nhân kinh hãi, không khỏi thêm vội vàng cuống cuồng, không ngừng chỉ huy đại quân vây kín, có ý muốn vây Phi Hổ Vệ trong trận, càng ngày càng nhiều binh mã rời khỏi chỗ, càng ngày càng nhiều binh mã lâm vào chỗ hỗn loạn.
Dần dần càng loạn, trận địa bắt đầu bị phá vỡ!
- Xông ra!
Phía trước Phi Hổ Vệ, trường thương của Vương Nghị như hồng, mỗi cán thương đều lấy mạng người ta, với tốc độ tấn công như vậy, gần như chỉ có thể nhìn thấy thương ảnh của trường thương, càng làm người ta khó lòng phòng bị, một đám Tào Binh rùng mình sợ hãi, không dám ngăn cản.
Mà bên cạnh Vương Nghị, trường đao Ngụy Diên đại khai đại hợp, bảo vệ bên người Vương Nghị, cùng Vương Nghị mở đường cho Phi Hổ Vệ, lực đánh khủng bố và tốc độ cực hạn của Phi Hổ Vệ lập tức phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Chỗ mấy ngàn Phi Hổ Vệ đi qua đều là một mảng máu chảy đầm đìa, dường như là bị Phi Hổ Vệ cứng rắn đục một đường máu.
Một tiếng ầm vang, chỗ hổng mở ra, Vương Nghị dẫn đầu thúc ngựa chạy ra khỏi đại trận, mấy ngàn Phi Hổ Vệ theo sát phía sau.
- Đại trận đã phá, tùy ta giết!
Lúc này nhìn thấy mấy vạn Tào Binh bối rối dị thường, trận địa là đại loạn, mà ngay cả Tào Nhân trên đài cao cũng không thể chỉ huy, Vương Nghị hét lớn một tiếng cùng Ngụy Diên dẫn theo Phi Hổ Vệ quay đầu ngựa tiếp tục giết.
Trên chiến trường, mấy vạn Tào Binh thấy rõ đại trận đã rách nát tả tơi, mất đi chỉ huy, dưới sự tấn công của Phi Hổ Vệ mấy vạn đại quân nhanh chóng sụp đổ, dưới vó ngựa tàn khốc của Phi Hổ Vệ, vô số Tào Binh quay đầu chạy trốn.
- Giết Tào Nhân!
Đúng lúc này đột nhiên Ngụy Diên hét lớn một tiếng, Vương Nghị bên cạnh ngầm hiểu, chỉ huy Phi Hổ Vệ đến giữa đài cao.
- Đại ca chạy mau!
Trên đài cao, tâm Tào Nhân đã thất thủ, không ngừng la to hòng chỉ huy binh mã đánh tan Phi Hổ Vệ, mà Tào binh bốn phía không một ai nghe theo lệnh hắn, Tào Thuần bên cạnh thấy Phi Hổ Vệ quay đầu xông tới, một tay túm lấy Tào Nhân trên đài cao, cứng rắn nâng hắn lên ngựa, bảo vệ Tào Nhân rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận