Tam Quốc Tranh Phong

Chương 265

Phát hiện này khiến thanh niên vui mừng khôn xiết. Tấm bản đồ trên bàn này quả thật khác một trời một vực với tấm bản đồ của y.
Xem xét trong thời gian một nén nhang người thanh niên mới cảm thán:
- Hài, không ngờ còn có kỳ tài như vậy. Nếu có thể thực hiện được, vậy thế lực này có thể ngang qua nam bắc Cửu Châu. Thế lực to lớn quả thật khó mà tưởng tượng.
Nhưng ngay sau đó thanh niên lại cau mày:
- Có điều như vậy lại quá mức mạo hiểm, Ích châu cùng Lương châu chỉ cách một quận Thiên Thủy, nếu như quận Thiên Thủy bị chặt đứt, vậy thì chính là đầu đuôi không thể nhìn nhau. Nhưng sự thiếu sót này rõ ràng như thế, nói vậy hắn cũng nhìn thấy rồi, chỉ cần tại quận Thiên Thủy bố trí trọng binh lương tướng canh giác ở giữa, thì sẽ không lo lắng gì nữa.
- Phu quân cao hứng như thế, hay là uống trà sâm trước đi, sắp nguội hết rồi.
Thiếu phụ bưng chén trà đến cho thanh niên.
- Được được, nương tử có lòng.
Thanh niên vui vẻ nhận chén trà uống một hơi cạn sạch.
- Chàng đó.
Thấy thanh niên uống nhanh như thế, thiếu phụ hờn dỗi một câu nhận chén trà đặt xuống.
Người thanh niên lúng túng nở nụ cười kéo thiếu phụ đến trước mặt mình, chỉ vào tấm bản đồ nói:
- Nàng xem hai tấm bản đồ đi, rốt cuộc tấm nào tốt hơn?
Thiếu phụ cẩn thận nhìn hai tấm bản đồ, một lúc sau chỉ vào tấm trên bàn, nói:
- Tuy rằng phu quân vẽ rất tốt, nhưng thiếp thấy tấm bản đồ này tốt hơn một chút.
Nghe thiếu phụ nói tấm bản đồ kia là y vẽ, thanh niên không hề kinh ngạc, mỉm cười để nàng nói tiếp.
- Tấm bản đồ này thận trọng từng bước, tuy rằng hiệu quả chậm chạp, thế nhưng cẩn thận không dễ phạm sai lầm, đây nhất định là của phu quân rồi. Mà tấm bản đồ này thời gian vẽ cũng không trước phu quân vẽ là bao nhiêu, nhưng lại khác biệt một trời một vực. Tấm bản đồ sau với tấm trước chênh lệch nhau quá nhiều, tấm sau có nhiều chỗ mạo hiểm, nhưng hiệu quả lại cực nhanh. Nếu luận về hiệu quả của hai tấm bản đồ thì thiếp thấy tấm này có cơ hội lớn hơn.
Thiếu phụ chỉ vào bản đồ trên bàn nói.
- Vì sao nhỉ?
Người thanh niên cười hỏi.
- Tấm bản đồ của phu quân tuy rằng cẩn thận, nhưng không phải không có thiếu hụt, dựa theo miêu tả trên đó, tuy rằng có đủ cách cục tây nam, nhưng nếu Kinh Châu có sai sót thì sẽ giam kín mình trong đó, không có chút phát triển nào. Hơn nữa kỵ binh phương nam căn bản là không sánh được kỵ binh phương bắc, mà bức bản đồ thứ hai lại giải quyết được vấn đề này, chỉ cần chiếm cứ Lương châu sẽ rất nhiều ngựa được vận chuyển tới, bất luận là phương nam hay phương bắc đều sẽ chiếm ưu thế nhất định. Hơn nữa bức thứ hai là sau khi chiếm cứ được Lương châu có thể tiến xuống Cửu Châu, đem quyền khống chế chủ động nắm trong tay mình.
Thiếu phụ nói xong vẻ mặt nhu hòa.
Nghe thiếu phụ phân tích như thế thanh niên thở dài nói:
- Hài, ta cũng cảm thấy như vậy. Trước khi nhìn thấy tấm bản đồ này ta còn cho rằng bản đồ của mình là hoàn mỹ nhất, không ngờ Thiên Ngoại Hữu Thiên, là ta quá tự đại. Nàng nói xem cộng sự đó là người như nào?
- Phu quân làm việc quá mức theo đuổi sự hoàn mỹ, mỗi một sự kiện đều muốn tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn, nhưng như vậy cũng khiến phu quân làm việc có chút bó tay bó chân, nếu có thể cộng sự cùng người này, nói không chừng có thể bù lại khuyết điểm lớn nhất này của phu quân.
Thiếu phụ suy nghĩ một chút rồi nói.
- Tuy nhiên, thiếp xem người này không hề giống với người tự vẽ ra, phần trước bản đồ giống như là sao chép của phu quân, phần sau bản đồ mới là chính bản thân người này vẽ.
Thiếu phụ nhìn bản đồ cau mày nói.
Bức bản đồ này trước sau khác xa nhau quá lớn, nửa phần trước gần như không có chút nào sai sót, phần sau bản đồ rất nhiều mạo hiểm, nếu có chỗ nào không thực hiện được, bức bản đồ này sẽ biến vật vô nghĩa.
- Nguyệt Anh, nàng có biết cái này là do ai đưa tới không?
Thanh niên cười cười chỉ vào bản đồ trên bàn nói.
Hai người này chính là Ngọa Long có danh xưng là Gia Cát Lượng và thê tử Hoàng Nguyệt Anh, hai người vừa mới kết hôn chưa đầy một năm, cũng coi như là tân hôn ân ái. Hoàng Nguyệt Anh là nữ tử của gia trưởng gia tộc Hoàng thị Hoàng Thừa Ngạn, một thân tài học tất nhiên là không tầm thường, từ nhỏ đi theo phụ thân học tập, mưa dầm thấm đất, hơn mười năm đối với thế cục thiên hạ nắm chắc ít người bì kịp, hai vợ chồng thường xuyên giao lưu học thức, tự nhiên đối với tính cách đối phương rõ như lòng bàn tay.
- Là người phương nào?
Hoàng Nguyệt Anh nhìn Gia Cát Lượng hỏi, nàng đối với người này cũng cực kì tò mò, nàng tự nhiên biết tài năng của phu quân, mà người này có thể căn cứ theo tâm tư của phu quân làm ra sửa chữa lớn như vậy đương nhiên không tầm thường.
- Chính là trưởng tử của Lưu Kinh Châu Lưu Kỳ phái người đưa tới.
Gia Cát Lượng thở dài nói:
- Nhưng bức bản đồ của ta ngoại trừ ta ra chưa từng có ai thấy qua, cho dù là nàng cũng chưa từng nhìn thấy, làm sao hắn biết được hả? Chẳng lẽ chuyện này thật sự có điều trùng hợp sao?
- Cái này …
Hoàng Nguyệt Anh cũng hết sức khó tin, lại nói Lưu Kỳ kia cũng coi như là biểu huynh của nàng, tuy rằng không thân, nhưng cũng là trên danh nghĩa. Trước kia nàng cũng nghe nói tới Lưu Kỳ, biết được người này mặc dù có chút tài năng nhưng cũng có chút nhu nhược, lúc quyết định không nghĩ ra kế sách gì đấy.
Nếu muốn vẽ được ra bức bản đồ này, không chỉ cần phải có tài năng mà cũng cần phải nắm chắc đại cục, có ý thức nắm trong tay toàn cục, điều này người bình thường không thể làm được.
- Nếu lúc trước thì ta cũng không tin tưởng, nhưng đây là những biểu hiện gần đây của Lưu Kỳ, hiện tại đã xác định sẽ kế nhiệm Kinh Châu Mục rồi.
Gia Cát Lượng lắc đầu nói, y mặc dù có chút hoài nghi, nhưng sự thật trước mặt không phải do y bịa đặt.
- Thiếp thật sự chưa từng nghe nói qua.
Hoàng Nguyệt Anh có chút kinh ngạc, sự việc lớn như vậy sao trước đây chưa từng nghe phụ thân nàng nói bao giờ, phải biết rằng người đứng đầu Kinh Châu Mục có liên quan trực tiếp tới lợi ích của gia tộc Hoàng thị, Hoàng Thừa Ngạn sẽ phải phá lệ chú ý mới phải.
- Đây cũng là sự tình mấy tháng gần đây.
Gia Cát Lượng lôi kéo Hoàng Nguyệt Anh đi đến phía trước bản đồ chỉ vào nói:
- Trước đo thái thú Trường Sa Trương Tiện làm phản, mà Lưu Biểu phái Lưu Kỳ đảm nhiệm Chinh Nam tướng quân thuyết phục Nguyên Trực làm quân sư của hắn, ba ngày đã bình định phản loạn, sau đó lại đại chiến Giang Đông, đánh bại đại tướng Hàn Đương của Giang Đông, sau đó bị đại tướng Thái Sử Từ ngăn ở Giang Đông.
- Lưu Kỳ này cũng thật gan lớn, dẫn theo không đến một ngàn binh mã mà ngay tại Giang Đông đại sát tứ phương, không chỉ chém chết đường huynh của Tôn Sách là Tôn Hà, lại đốt chuồng ngựa Giang Đông. Sau khi Tôn Sách ở Giang Đông triệu tập đại quân đến bao vậy tiêu trừ, hắn lại cướp vị hôn thê của Tôn Sách trở về Kinh Châu, áp tải thái thú Giang Hạ là Hoàng Tổ trở về Tương Dương.
Gia Cát Lượng vừa nói vừa chỉ vào bản đồ khoa tay múa chân, nói vài câu ít ỏi quả thật làm cho Hoàng Nguyệt Anh kinh hãi, nàng lúc này đã xác định bức bản đồ này chính là bức tranh của Lưu Kỳ, chẳng trách trên bản đồ có nhiều chỗ mạo hiểm như vậy, hóa ra Lưu Kỳ là người ưa thích mạo hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận