Tam Quốc Tranh Phong

Chương 234

- Nói vậy ngươi đã biết rồi?
Thái Mạo có chút lúng túng nói.
- Đã biết, trong phủ mấy trăm miệng người không ai còn sống, của cải tích lũy mấy chục năm cũng bị tiêu hủy toàn bộ.
Mặc dù biết Thái Mạo biết rõ còn cố hỏi, khóe miệng Trương Doãn co quắp nói.
Tỷ tỷ của Thái Mạo là mẹ của Trương Doãn, mấy chục năm qua hai nhà luôn thân thiết, không phân biệt ta và ngươi, không nghĩ tới trong một đêm lại sinh ra rạn nứt.
- Vì sao đêm hôm qua ngươi không có ngăn cản Lưu Kỳ?
Trương Doãn ngẩng đầu hai mắt chăm chú nhìn Thái Mạo hỏi. Trong lòng ông đã có đáp án, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng Thái Mạo nói ra.
- Ngày hôm qua, bên ngoài Thái phủ có rất nhiều Phi Hổ Quân, nếu ta phái người đến ngăn cản,chỉ sợ lúc đó bị tiêu hủy không chỉ có Trương phủ mà ngay cả Thái phủ cũng trở thành đống hoang tàn, ngươi cũng không có khả năng gặp lại được ta.
Thái Mạo thở dài nói, đêm hôm qua đích xác trong lòng lão tồn tại tâm tư. Lão biết rằng đứa cháu ngoại này của mình cực kì thông minh, bởi vậy Thái Mạo không có giấu giếm điều gì.
- Ha ha.
Trương Doãn cười không nói gì, nhưng tiếng cười cũng rất lạnh, y biết rằng từ nay về sau gia tộc Trương thị cùng gia tộc Thái thị sẽ không có khả năng giống như trước đây, thậm chí còn có khả năng trở thành kẻ thù. Gia tộc Trương thị gặp tai họa ngập đầu mà gia tộc Thái thị không hề ra tay tương trợ, lớn nhỏ trong gia tộc Trương thị hẳn sẽ ghi tạc trong lòng, mặc dù là Trương Doãn đè xuống nhưng bất cứ lúc nào cũng có khả năng bùng nổ.
- Ta sẽ nhượng cho ngươi một vạn lượng hoàng kim, như vậy gia tộc Trương thị sẽ khá hơn một chút.
Thái Mạo nghĩ một chút, mười vạn lượng hoàng kim xem như là bồi thường đối với gia tộc Trương thị.
- Một khi đã như vậy, vậy cảm ơn.
Trương Doãn chắp tay không chối từ. Trước mắt gia tộc Trương thị rất cần một vạn lượng hoàng kim này, đối với gia tộc Thái thị một vạn lượng này chẳng thấm vào đâu, nhưng đối với gia tộc Trương thị chính là thứ cứu mạng.
- Ta đã phái người đến liên lạc với Tào Công, không biết tương lai sau này gia tộc Trương thị định tính như thế nào.
Tháo Mạo ngẫm nghĩ một chút liền nói với Trương Doãn.
- Ồ.
Trương Doãn có chút kinh ngạc, nghĩ một lát nói:
- Sau này hẵng nói đi, trước hết khôi phục nguyên khí rồi rói sau.
Nhìn thấy Trương Doãn cự tuyệt, Thái Mạo thở dài. Cuối cùng chuyện đã đi đến bước này rồi.
- Không có việc gì, ta cáo từ.
Trương Doãn đứng dậy chắp tay đi thẳng ra ngoài, mãi cho đến khi đứng trước cửa Thái phủ mới quay đầu lại nhìn, thở dài rồi bước lên xe ngựa rời đi.
Trong phủ, Lưu Kỳ dùng bữa xong. Ngày hôm qua hắn cũng một đêm không nghỉ ngơi, đối với phản ứng của gia tộc Thái thị Lưu Kỳ cũng không dám cam đoan cái gì. Nếu ngày hôm qua gia tộc Thái thị ra tay bảo vệ gia tộc Trương thị thì hắn chỉ có thể nhượng bộ. Nếu thật sự đọ sức, Thái Mạo phái người ám sát trong lòng Lưu Kỳ ít nhiều cũng có chút bất an, mà Lưu Kỳ dưới cơn thịnh nộ ai cũng không dám cam đoan hắn sẽ làm ra những chuyện gì.
Hôm qua, hắn đánh cược, hắn cuộc rằng Thái Mạo sẽ không hại quyết tâm này, kết quả hắn đã thắng. Thái Mạo vì gia tộc Thái thị mà đã thờ ơ, nói cho cùng gia tộc Thái thị và gia tộc Trương thị cũng không phải cùng một nhà. Thái Mạo không dám vì gia tộc Trương thị mà không quan tâm đến gia tộc Thái thị, lão không dám mạo hiểm như vậy.
Lúc này trước người Lưu Kỳ đặt một hộp gấm, hôm qua Cam Ninh thấy liền đưa cho hắn, nói hộp hấm này rất quan trọng, trong hộp gấm này là tất cả tin tức có giá trị.
Ngày hôm qua Phi Hổ quân chở về mấy xe thẻ tre, Lưu Kỳ đã sai người trông giữ, đợi sau khi Từ Thứ trở về liền giao cho y, dựa theo lộ trình thì hẳn là hôm này Từ Thứ sẽ trở về thành Tương Dương.
- Rốt cuộc là thứ gì? Vì sao Cam Ninh lại nghiêm túc như thế?
Lưu Kỳ mở hộp gấm, bên trong mấy chục tấm tơ lụa được xếp ngay ngắn, chỉnh tề.
Lưu Kỳ đưa tay rút từ giữa ra một tấm vải, chỉ thấy trên đó viết:
- Đám người Phó Hoàn, Đổng Thừa Hứa Đô hoạt động thường xuyên, ngày gần đây có dấu hiệu tru sát Tào Tháo. Năm ngàn binh mã Đổng Thừa đã chuẩn bị sẵn sàng, Phó Hoàn âm thầm cùng Hoàng đế qua lại.
Đọc được mấy câu này, Lưu Kỳ hoảng sợ. Trong lịch sử trận chiến Quan Độ xảy ra vào trước đêm sau khi Thào Tháo ổn định, mượn Y Đai Chiếu một lần hành động diệt trừ toàn bộ quan viên trung thành với Hán thất gần như không còn. Hiện tại xem ra Y Đai Chiếu đã bị phát hiện, đám người Đổng Thừa chuẩn bị ra tay, đây chẳng phải là trận chiến Quan Độ sẽ đến.
Trận chiến Quan Độ Tào Tháo đánh bại Viên Thiệu, trở thành chư hầu lớn nhất của Hán mạt, sau đó sẽ tiến đánh Kinh Châu. Lúc này lực lượng Lưu Kỳ còn nhỏ yếu, còn chưa đủ thực lực để thay đổi toàn bộ chiến cục. Huống chi nếu hắn là con trai của chư hầu, như vậy bất luận là Viên Thiệu hay là Tào Tháo đều là địch của hắn, hắn còn muốn cẩn thận mưu tính một phen làm thế nào mới có thể đạt được nhiều chỗ tốt.
Lưu Kỳ để xuống lấy ra một tấm vải khác, chỉ thấy trên đó viết:
- Thân thế Lưu Bị thật nhiều điểm đáng ngờ, nơi ở của tổ tiên trống không, ghi nhận thân phận thật đáng nghi.
- Lưu Bị?
Lưu Kỳ chăm chú đọc những dòng chữ này, cuối cùng lắc đầu.
Lúc này tiếng tăm Lưu Bị đã truyền ra bên ngoài, cho dù ông ta không phải dòng họ Hán thất nhưng thiên tử từng hạ lệnh tôn ông ta làm hoàng thúc, vậy thì vốn sẽ không có người hoài nghi thân phận của ông ta. Gia tộc Thái thị mặc dù điều tra thân thế của ông ta có khả nghi, nhưng cũng không có bất kỳ chứng cớ nào. Về phần Lưu Bị có phải dòng họ Hán thất hay không đời sau cũng có nhiều nghi vấn, nhưng thứ đó với Lưu Kỳ không có vấn đề gì.
- Lưu Bị, mặc kệ ngươi có phải dòng họ Hán thất hay không, chúng ta cũng khó có thể cùng tồn tại.
Lưu Kỳ thở dài nói.
Trận chiến Quang Độ sắp khai chiến, mà Lưu Bị cũng sắp tới Kinh Châu, ông ta lần này tới kinh Châu có thể là vì cướp lấy Kinh Châu đấy, mà Lưu Kỳ bây giờ bất luận như thế nào cũng sẽ không giống như trong lịch sử chắp tay đem thành Kinh Châu dâng cho người ta, bởi vậy bọn họ chỉ có thể trở thành kẻ thù.
Ngay say đó Lưu Kỳ xem toàn bộ tấm vải bố còn lại, lúc thấy tấm cuối cùng, sắc mặt Lưu Kỳ đại biến.
Mặc dù Lưu Kỳ biết bên trong cái chết của mẫu thân có ẩn tình, nhưng khi hắn mở tấm vải cuối cùng ra, sắc mặt hắn lập tực trở lên xanh mét.
Thù hận trên thế gian này không ai có thể qua được thù giết cha mẹ, lúc Lưu Kỳ biết được nguyên nhân cái chết của mẫu thân trong lòng cực kì phẫn nộ, từng đợt từng đợt phẫn nộ nổi lên trong lòng Lưu Kỳ, hai mắt chẳng biết lúc nào đã trở nên đỏ thẫm.
- Hô.
Lưu Kỳ cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng sắc mặt vẫn cực kém.
- Không ngờ lại là y?
Hắn nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng hết lần này tới lần khác không nghĩ tới lại là người đó, theo hắn thì khả năng này gần như là không thể.
- Người đâu. – Lưu Kỳ gọi người tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận