Tam Quốc Tranh Phong

Chương 592

Binh lính Phi Long Vệ bẩm báo hành tung của Trương Nhậm với Triệu Vân.
- Hả?
Triệu Vân kinh ngạc hỏi, hắn biết rõ bản lĩnh của Trương Nhậm, đừng nói là một Võ Lăng, cho dù là toàn bộ quận Võ Lăng hắn ta cũng có thể đánh hạ chứ chẳng đùa, làm sao có thể đại bại không thu hoạch được gì.
- Tướng quân, còn một tin tức khác, chính là Từ quân sư đã khởi binh từ Kinh Nam, Hoắc Tuấn làm đại tướng quân mang theo ba vạn binh mã chính thức khởi binh từ quận Võ Lăng thảo phạt Ích Châu.
- Hả?
Ánh mắt Triệu Vân sáng ngời, hắn mơ hồ hiểu rõ vài phần nhưng cũng có vài phần chấn động, nếu Từ Thứ đã khởi binh từ Kinh Nam thì việc của Ích Châu đã định rồi.
Mặc dù hắn chưa từng gặp Hoắc Tuấn nhưng ở Tương Dương cũng đã từng nghe nói về người này, hơn nữa đám người Từ Thứ cũng đánh giá về người này rất cao, mặc dù không phải là một mãnh tướng nhưng lại am hiểu về phòng thủ, chỉ có chút ít binh lực cũng có thể phòng thủ thành trì.
Ba ngày sau, đại quân của Triệu Vân và đại quân của Từ Thứ cùng xuất hiện dưới thành Phù Lăng.
- Tướng quân, đại quân Kinh Châu cách đây chưa tới hai mươi dặm.
- Ta biết rồi, mệnh lệnh đại quân tập kết.
Trương Nhậm hạ lệnh.
- Vâng.
- Phải xem ý trời rồi.
Trương Nhậm lẩm bẩm một mình, xoay người bỏ đi. Nếu trận chiến này có thể đánh tan binh mã Kinh Châu thì toàn bộ Kinh Nam cũng không ai có thể ngăn cản được sự tấn công của hắn, nhưng nếu trận chiến này thất bại, e rằng Ích Châu cũng không tránh khỏi vận mệnh suy vong.
Cùng lúc đó, cách Phù Lăng hai mươi dặm, Từ Từ và Hoắc Tuấn dẫn theo ba vạn đại quân chạy tới Phù Lăng, mà ở một hướng khác Triệu Vân cũng dẫn theo một vạn binh mã dưới trướng chạy về phía Phù Lăng.
Giá giá giá…
Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, một gã Phi Long Vệ cưỡi ngựa chạy tới.
- Tướng quân, quân sư có lệnh tướng quân tăng tốc đồng thời đề phòng Trương Nhậm đánh lén.
- Tăng tốc đi tới.
Triệu Vân vừa hạ lệnh, vừa phất tay để Phi Long Vệ tản ra đề phòng binh mã Ích Châu đánh lén.
Sau nửa canh gười, đại quân xuất hiện tại một còn đường hẹp, đường này quá hẹp, hai bên đường này đều là rừng cây rậm rạp, hơn nữa địa thế ở hai bên cực cao, với địa hình này cực kỳ thích hợp mai phục, mấy trăm tên lính Phi Long Vệ đi trước dò đường cũng cẩn thận đánh giá tình hình hai bên đường núi.
- Ồ?
Cạnh đương núi, Triệu Vân cũng kinh nghi quan sát hai bên đường núi, đường núi là là con đường đi thông tới Phù Lăng, qua con đường núi này không xa thì tới Phù Lăng, bên cạnh Triệu Vân là con đường thông về hướng tây, đường đó thông tới Kinh Châu.
- Tướng quân có đi tới hay không?
- Tăng thêm tốc độ.
Nghĩ tới mệnh lệnh của Từ Thứ, Triệu Vân hạ lệnh.
- Vâng.
Ngay khi Triệu Vân hạ lệnh di qua đường núi, thì bên trong rừng rầm của hai bên đường, Trương Nhậm cau mày nhìn binh mã bên dưới, trong mắt tràn đầy vẻ do dự.
- Còn chưa có tin tức của Từ Thứ?
Trương Nhậm không quay đầu lại hỏi.
- Tướng quân tha tội, đại quân Từ Thứ đã biến mất từ mấy canh giờ trước, hoàn toàn mất đi tin tức.
Một gã tiểu tướng ở bên cạnh áy náy nói.
- Không sao, truyền lệnh tiến công.
Nhìn binh mã Kinh Châu ở phía dưới, lúc này một nửa đi đi qua, nếu do dự nữa sẽ bỏ qua cơ hội tốt nhất.
Một lát sau, hai bên đường núi vốn yên tĩnh bỗng nhiên có vô số binh lính ầm ầm lao ra, tiếng kêu la đột nhiên vang lên, khiến những binh lính Kinh Châu đang đi ngang qua lâm vào thế hỗn loạn.
- Có mai phục.
Trong lòng Triệu Vân dao động, tuy nhiên hắn cũng không quá kinh ngạc, trên con đường này hắn luôn phòng bị đánh lén, nơi này là con đường cuối cùng thông tới Phù Lăng, rất thích hợp để mai phục nên sáng sớm hắn đã có sự chuẩn bị từ trước.
Đối mặt với sự bất ngờ của binh mã Ích Châu, binh lính Kinh Châu chỉ thoáng hỗn loạn rồi ngay lập tức ổn định trở lại, binh lính dưới sự chỉ dẫn của Triệu Vân không quay đầu chạy ra khỏi miệng núi mà quay đầu phóng về phía sau.
- Không tốt.
Trương Nhậm cả kinh, binh lính Kinh Châu sớm đã có sự chuẩn bị, hít một hơi thật sau, hắn hạ lệnh:
- Mệnh cho binh lính hai bên đóng kín miệng núi, không cho một người chạy thoát.
Trương Nhậm vừa nói xong thì nghe hai bên miệng núi vang lên tiến hò hét, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy phía trước có một tướng lĩnh mặc khôi giáp màu trắng, một mình đơn phương độc mã vọt tới miệng núi mở đường.
Phía sau có vô số binh lính Kinh Châu theo chỗ hổng xông ra ngoài, binh lính ở miệng núi căn bản không đủ sức ngăn cản tướng lĩnh đó, hơn nữa dưới sự tấn công của tướng lĩnh này, binh lính tiền phương dần dần sụp đổ.
Hít một hơi thật sâu, Trương Nhậm nhìn lại phía sau thì thấy binh lính phía sau cũng phối hợp cực kỳ ăn ý, mấy trăm binh lính tay cầm trường thương ầm ầm lên núi ngăn cản binh lính Ích Châu, chỉ một đợt tấn công đã gần như phá hỏng phòng tuyến chắc chắn.
Trương Nhậm quan sát thật kỹ, tuy mấy trăm binh lính này ăn mặc giống với binh lính Kinh Châu khác nhưng khi xung phong lên thì những binh lính bình thường không thể sánh được, ánh mắt lộ sát khí như vậy không phải người bình thường có thể có được.
Trong chớp mắt Trương Nhậm liền nghĩ tới một thân phận khác của Triệu Vân, thống lĩnh Phi Long Vệ, chỉ có Phi Long Vệ là một trong hai đại quân tinh nhuệ của Kinh Châu mới có được thực lực này.
Ngay sau đó Trương Nhậm liên tục cười khổ, lúc đầu hắn còn muốn nhân cơ hội này đả thương nặng binh mã Kinh Châu, sau đó đánh chiếm Kinh Nam, nhưng hiện tại thì xem ra tất cả đều nằm trong kế hoạch của Kinh Châu.
Đầu tiên là đại quân Từ Thứ mất đi tung tích, ngay sau đó là đại quân Triệu Vân đột nhiên đuổi tới trước, hơn nữa dường như còn biết trước hắn sẽ mai phục vậy. Nếu đoán không sai thì đại quân của Từ Thứ cũng sắp xuất hiện, đột nhiên Trương Nhâm muốn lui binh.
- Giết!
Trương Nhậm chưa kịp hạ lệnh lui binh thì nghe ở đường núi có tiếng hét vang lên khiến cho trong lòng Trương Nhậm sụp đổ.
Mặc dù tiếng hét rất kịch liệt nhưng lại không có binh mã Kinh Châu nhảy vào núi, ngược lại là sau khi đánh tan binh lính Ích Châu ở miệng núi, tiếp ứng binh lính Kinh Châu trên núi, sau đó lại im lặng chờ đợi ở cửa núi.
Ở đầu núi, Từ Thứ một thân nho bào đứng ở bên sườn núi rút kiếm ra, bên cạnh hắn là một tướng lĩnh mặc khôi giáp, bình tĩnh cẩn thận nhìn vào đường núi.
Mà ở một chỗ khác, Triệu Vân đang lao ra miệng núi cũng không không rời khỏi mà dẫn theo binh lính dưới trướng trở về miệng núi, bắt đầu bố trí phòng ngự ở miệng núi.
Trương Nhậm quan sát phản ứng của binh mã Kinh Châu, trong mắt tràn đầy chua xót, rõ ràng Kinh Châu đã đoán được y sẽ mai phục ở đây, cho nên mới phối hợp ăn ý như vậy.
- Chẳng lẽ trời muốn diệt Ích Châu ta?
Trương Nhậm nhìn về phía chân trời, lộ ra vẻ bi thương, mấy tên tiểu tướng bên cạnh cũng lộ ra vẻ đau buồn, cúi đầu không nói.
Cúi đầu nhìn về phía binh mã Kinh Châu đang đứng yên bất động, ánh mắt Trương Nhậm rất bình tĩnh. Trước khi y tới đây cũng đã dự liệu được kết quả này, chẳng qua tới đây là y hi vọng có một cơ may mà thôi, hiện giờ xem ra phần may mắn này căn bản cũng không tồn tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận