Tam Quốc Tranh Phong

Chương 278

Lưu Kỳ trực tiếp đem mũi nhọn nhằm ngay vào Tôn Sách, cho dù thời đại này bắt người cưới nữ cũng phải là chuyện gì lạ, nhưng nói ra cũng không hay, Lưu Kỳ cũng không nói chuyện này ra, dù sao Đại Kiều Tiểu Kiều lúc này đã là vợ của hắn, làm sao nói ra khiến cho mọi người nghị luận.
- Hừ, bất kể thế nào tỷ muội Kiều thị vốn là đã có hôn ước, hắn bắt người cưới nữ thật sự là vi phạm lễ pháp.
Trương Hoành cũng không nói tiếp vấn đề của Lưu Kỳ, mà gắt gao nói về vấn đề này.
- Có vi phạm lễ pháp ư? Ha ha, ngươi nói với ta về lễ pháp, Lưu Kỳ ta tuy không có học vấn gì, nhưng cũng biết cái gì là quân thần đại nghĩa, Giang Đông Tôn Sách hùng cứ Giang Đông lòng muông dạ thú, cầm giữ binh tự đại mà không để thiên tử ở trong mắt, cũng biết cái gì gọi là lễ pháp ư? Một Ngô hầu nho nhỏ, không đem thiên tử ở trong mắt, cha ta được thiên tử sắc phong Trấn Nam tướng quân, có phải nên thảo phạt không? Tôn Sách ở Giang Đông có quyền sinh quyền sát, sưu cao thuế nặng cũng là biết lễ pháp?
- Nếu ngươi biết lễ pháp, lúc Tôn Sách cầm giữ binh tự đại, vì sao ngươi không khuyên giải? Nếu ngươi biết lễ pháp, Tôn Sách ở Giang Đông một mình hưng binh giết chóc, ngươi ở nơi nào? Theo ta thấy ngươi chẳng qua chỉ là một người mua danh chuộc tiếng mà thôi, một khi tương lai binh đao xảy ra, làm ra chuyện vứt vợ bỏ con cũng không phải là không thể.
Lúc này là thời loạn, cái gì lễ pháp, cái gì quy củ, sớm đã bị phá vỡ, Trương Hoành ở trước mặt Lưu Kỳ nói về lễ pháp chẳng phải là tự mình chuốc lấy cực khổ đó sao.
- Ngươi …
Trương Hoành bị Lưu Kỳ nói thì vẻ mặt dữ tợn, một hồi lâu mới hít một hơi bình tĩnh trở lại.
- Cho dù là chưa nói tới việc này, lúc trước ngươi mang binh phạm Giang Đông ta giết dân chúng Giang Đông ta, khiến cho mấy vạn dân chúng Giang Đông trôi dạt khắp nơi, chiếm lấy thổ địa Giang Đông, cướp mấy vạn dân chúng bắt đi tới Trường Sa, việc này Văn Nhược tiên sinh làm sứ giả Thiên Tử, chắc có lẽ không thể nhìn Kinh Châu ngang ngược như thế?
Trương Hoành nói xong nhìn về Tuân Văn Nhược cách đó không xa, y ở Hứa Đô được một thời gian không ngắn, đối với Tuân Văn Nhược coi như là quen biết, lúc này thừa cơ mượn xu thế Tào Tháo để dọa Lưu Kỳ.
Người Kinh Châu nghe Trương Hoành đổi trắng thay đen đều trợn mắt nhìn, chỉ có ít ỏi vài người có thể giữ được bình tĩnh.
- Việc này ta đích thật là có nghe nói, Kinh Châu có chút quá rồi.
Tuân Văn Nhược trầm tư một chút mở miệng nói.
- Văn Nhược tiên sinh nói rất đúng, hôm nay ta thay mặt chủ công nhà ta tiến đến hỏi, nếu Kinh CHâu không cho một lời giải thích hợp lý, chỉ cần ra lệnh một tiếng, mười vạn binh mã Giang Đông trong khoảnh khắc sẽ diệt Kinh Châu, đến lúc đó xung đột vũ trang chỉ sợ không phải là điều mà Đại công tử muốn thấy.
Trương Hoành tiếp tục mở miệng nói, được Tuân Văn Nhược ủng hộ, Trương Hoành thái độ kiêu ngạo, trong lời nói chứa sự uy hiếp không cần nói cũng biết.
Thấy Tuân Văn Nhược cùng Trương Hoành cùng nhau tạo áp lực cho mình, trong lòng Lưu Kỳ cười lạnh. hiện tại Tuân Văn Nhược danh nghĩa sứ giả của thiên tử, nhưng lại đại diện cho Tào Tháo, lúc này thiên tử không có bất kỳ thực lực gì, Tào Tháo không cần lo lắng Hứa Đô, vậy hẳn phải lo lắng sau lưng, Tào Tháo sẽ đại chiến cùng Viên Thiệu, tự nhiên không hi vọng hắn quấy rối phía sau. Tuân Văn Nhược hi vọng Kinh Châu và Giang Đông giao chiến khó hòa giải, song phương đều không thể phân thân.
Trước kia Lưu Biểu đứng đầu Kinh Châu, Lưu Biểu có ý tự thủ sẽ không chủ động tấn công người khác, nhưng hiện tại ai cũng nhìn ra Lưu Kỳ là đương gia của Kinh Châu, mà tính cách Lưu Kỳ trái ngược với Lưu Biểu, Tào Tháo không thể coi thường.
Lần giao phong này vốn có thể tiến hành trên đại điện, nhưng Trương Hoành trực tiếp đưa ra nghi vấn ở đây, hiển nhiên là muốn đả kích Lưu Kỳ ngay trước mặt mọi người. Mà Lưu Kỳ cũng muốn lập uy trước mặt mọi người, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, hiện tại hiển nhiên là Trương Hoành và Tuân Văn Nhược đã thông đồng trước, cho nên mới ăn ý như vậy.
- Sứ giả của thiên tử? Sao ta chưa từng nghe nói đến?
Lưu Kỳ kinh ngạc nhìn thoáng qua Trương Hoành.
- Ngươi …
Trương Hoành chỉ vào Lưu Kỳ nói:
- Vị Văn Nhược tiên sinh này chính là sứ giả thiên tử, chẳng lẽ ngươi muốn bất kính với thiên tử?
- Ha ha, ta chỉ nghe nói tới sứ giả của Tào Mạnh Đức, không có nghe nói qua sứ giả của thiên tử, huống chi hiện tại thiên tử còn có sứ giả sao?
Lưu Kỳ cười cười nhìn mọi người nói.
- Ha ha, ta đương nhiên là sứ giả của thiên tử, Đại công tử vừa rồi còn nói cái gì là quân thần đại nghĩa, hiện tại vì sao lại giằng co ở đây?
Tuân Văn Nhược khẽ cười. Thiên tử mặc dù không có thực quyền, nhưng thiên tử dù sao cũng là thiên tử, mà Tào Tháo cũng cần thiên tử để chiếm cứ đại nghĩa, sự tình này tuy rằng tất cả mọi người đều biết, nhưng không ai nói ra, Lưu Kỳ đột nhiên nhắc tới khiến Tuân Văn Nhược kinh ngạc.
- Ồ, Văn Nhược tiên sinh là sứ giả của thiên tử, ta đây lại có chút nghi ngờ, hiện giờ còn thiên tử sao?
Lưu Kỳ kinh ngạc hỏi, thanh âm càng lúc càng lớn, toàn bộ giáo trường đều nghe được.
Câu nói của Lưu Kỳ vẻ như vô tình nhưng những lời này lại có trăm tràn ý khiến cho tất cả mọi người trên giáo trường kinh ngạc nhìn Lưu Kỳ, ai cũng biết thiên tử ngay tại Hứa Đô, nhưng Lưu Kỳ lại chưa nghe nói qua thiên tử.
- Lưu Kỳ rốt cuộc là muốn làm gì?
Hoàng Thừa Ngạn cau mày nhìn Lưu Kỳ kinh ngạc. Hôm nay Lưu Kỳ hành động quá mức khác thường, khiến lão phản ứng không kịp. Lão cũng biết thế cục hôm nay không ổn, nhưng lão nghĩ hẳn là Lưu Kỳ sẽ ổn định Giang Đông trước, sau đó thừa dịp Tào Tháo và Viên Thiệu giao chiến sẽ lại ra binh, không nghĩ tới Lưu Kỳ đem Giang Đông đổ lên Tào Tháo.
- Thiên tử ngay tại Hứa Đô, xem ra đại công tử ở Kinh Châu quá lâu nên đã quên thiên tử rồi, quên thiên tử là ai rồi.
Tuân Văn Nhược nhíu mày nói, sự tình hôm nay đã vượt ra ngoài dự liệu của y, vốn là một Kinh Châu nho nhỏ không cần khó khăn gì liền có thể để cho y thể hiện, hiện tại xem ra có chút phiền phức rồi.
Quay đầu nhìn về sứ giả của Viên Thiệu Tự Thụ vẫn trầm mặc, Tuân Văn Nhược có chút kinh ngạc, vì sao Tự Thụ nhìn Lưu Kỳ một mình chiến đầu hăng hái, chẳng lẽ Viên Thiệu lại có niềm tin lớn như vậy, một mình có thể đánh thắng chủ công. Lắc đầu nghĩ đến thế lực hiện tại của Viên Thiệu, quả thực có khả năng này, nghĩ đến đây Tuân Văn Nhược có chút vui sướng, Viên Thiệu càng sơ suất thì cơ hội thắng của chủ công càng lớn.
- Ồ, Văn Nhược tiên sinh nói thiên tử ngay tại Hứa Đô, Khổng Minh ngươi nói cái này có phải thật không vậy? Vì sao ta cho tới bây giờ chưa từng nghe nói đến cơ chứ?
Lưu Kỳ hai mắt trợn to, thân thể nghiêng về phía trước, khuôn mặt kinh ngạc nhìn Gia Cát Lượng hỏi.
Gia Cát Lượng có thể khẩu chiến quần nho, làm cho danh sĩ Giang Đông nói á khẩu không trả lời được, đối với tình huống như vậy để y ra mặt không thể tốt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận