Tam Quốc Tranh Phong

Chương 428

Tiếng bước chân nặng nề vang lên, tiểu tướng trong lòng chấn động, người hắn đợi rốt cuộc cũng xuất hiện. giương mắt lên nhìn, chỉ thấy mấy trăm tên binh linh mặc khôi giáp, chính giữa hộ vệ có một chiếc xe ngựa cực kỳ hoa lệ chậm rãi đi, những sĩ tốt này một đám người cao ngựa lớn, nhìn bốn phía trong mắt tràn đầy cảnh giác, vừa thấy đã biết là quân tinh nhuệ.
Mà cái này không phải là điều khiến trong lòng tiểu tướng chấn động, chân chính khiến hắn chấn động là tướng lĩnh đi cạnh xe ngựa tay cầm đại đao, tướng lĩnh này ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa hai mặt nhìn chằm chằm về phía trước, nhìn qua như không hề có sự phòng bị, nhưng tiểu tướng cũng biết người như vậy là đáng sợ nhất, mỗi gió động cỏ lay bên đường, người tướng lĩnh này đều có thể nhận thấy được.
Nhìn chăm chú hộ vệ ở bên trong xe ngựa, tiểu tướng sắc mặt âm trầm, năm trăm người này cho dù là hắn đột nhiên tập kích cũng không có phần thắng, nhưng bọn hắn chỉ muốn ám sát Uyển phu nhân, chỉ cần thừa dịp đánh bất ngờ là được, những cái khác không cần quan tâm.
Nghĩ vậy tiểu tướng buông tay ra khiến đám cỏ dại một lần nữa ngăn tại trước mặt hắn, hít một hơi thật dài để lỗ tai kề sát đất lẳng lặng lắng nghe động tĩnh trên đường.
Tiếng bước chân ngày càng gần, mặt đất hơi rung động, đợi đến khi tiểu tướng cảm thấy xe ngựa đã đến gần trước mặt, tiểu tướng mới đứng lên quát một tiếng:
- Sát.
Gần trong chớp mắt, binh lính ẩn núp hai bên đường bắn ra một làn mưa tên, tên bắn tuy không nhiều lắm, nhưng mục tiêu của bọn hắn chỉ có một, chính là chiếc xe ngựa hoa lệ bên trên đường.
Với khoảng cách ngắn như vậy, hộ vệ xung quanh xe ngựa có vài tên chưa kịp phản ứng lúc này liền bị bắn chết tại chỗ.
- Bảo hộ phu nhân.
Ngay tại lúc tiểu tướng đột nhiên đứng lên, Dương Linh đã kịp phản ứng, thúc ngựa tiên lên che ở cạnh xe ngựa, trường đao ở trong tay đột nhiên giơ lên cao đánh rơi các mũi tên ở phía trước xe ngựa đang điên cuồng bay tới. Nhưng mặc dù vậy vẫn có vài mũi tên sượt qua sát xe ngựa, thậm chí có một mũi tên bắn trúng xe ngựa, đuôi tên kịch liệt run rẩy mà phát ra tiếng on gong.
Vì an toàn của Uyển Nhi, Lưu Kỳ cố ý đem xe ngựa của mình để Uyển Nhi ngồi, xe ngựa của Lưu Kỳ đểu trải qua gia công nghiêm ngặt, mũi tên bình thường căn bản không có năng lực xuyên thấu vách tường bốn phía của xe ngựa.
Nghe được tiếng la của Dương Linh, hộ vệ ở bốn phía xe ngựa bao vây lấy xe ngựa chặt như nêm cối. mà Dương Linh khi nhìn thấy các mũi tên không có uy hiếp gì với Uyển phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm.
Quay đầu nhìn về binh linh bốn phía, Dương Linh sắc mặt lạnh lẽo, nếu hôm nay phu nhân không ngồi xe ngựa của chủ công, chỉ sợ lúc này đã dữ nhiều lành ít.
- Sát .
Một tiếng hét to, binh linh trước sau xe ngựa liền quơ trường đao, tiến lên chiến lại hơn một trăm binh linh đánh lén, những binh linh này phần lớn đều là thủy quân Kinh Châu chạy trốn, chiến lực trên đất liền cũng không mạnh, mấy ngày nay đều trải qua trốn đông trốn tây lương thảo cũng không được cung ứng đầy đủ, bởi vậy thực lực lại càng giảm.
Vừa lên đến, hơn một trăm tên sĩ tốt đã bị mấy chục sĩ tốt Kinh Châu áp chế, hơn nữa càng ngày càng nhiều binh linh gia nhập chiến đầu kịch liệt, hơn một trăm tên binh linh đánh lén dần dần rơi vào hạ phong.
Quan sát tình hình trận đấu, tiểu tướng lộ vẻ mặt căng thẳng, cứ theo cái đà này không chỉ không giết được Uyển phu nhân mà ngay cả hơn một trăm binh linh này cũng phải táng thân, ban đầu hắn nghĩ dùng mưa tên ít nhất có thể ám sắt xe ngựa của Uyển phu nhân, sau đó để lai mấy chục binh linh ngăn cản phía sau, chính mình sẽ dẫn dắt những binh linh còn lại chạy trốn, tuy rằng tổn thất một bộ phận binh linh nhưng so với việc chém giết được Uyển phu nhân mà nói thật sự là bé nhỏ không đáng kể.
Không ngờ chiếc xe ngựa nhìn bề ngoài hoa lệ như vậy lại cực kỳ chắc chắn, mưa tên cũng không làm tổn hao được gì.
- Không cần ham chiến, người trong xe ngựa chính là phu nhân của Lưu Kỳ tiểu nhi, giết cho ta.
Tiểu tướng cao giọng quát một tiếng, lúc này cầm trường đao gương cho binh sĩ hướng về chiếc xe ngựa phóng đi, các sĩ tốt khác học theo đều bỏ lại người sĩ tốt trước mặt phóng về hướng chiếc xe ngựa.
Dương Linh sớm đã thúc ngựa đứng ở phía trước xe ngựa, lạnh lùng nhìn đám sĩ tốt xông lại, vẻ mặt lạnh lẽo, ở bên cạnh hắn còn hơn một trăm binh linh không có tiến lên chém giết bọn tặc tử đánh lén, mà lưu lại để hộ vệ bốn phía xe ngựa.
Phốc
Dương Linh nguyên bản đứng yên bất động, đột nhiên thúc ngựa tiến lên, trường đao trong tay thuận thế múa may chiếm giết một gã tặc tử ngay tại chỗ.
Hành động của Dương Linh tiểu tướng đều biết, trong mắt thần sắc âm trầm, hắn hiểu rõ người tướng lĩnh này thực lực ở phía trên hắn, nếu chống lại người tướng lĩnh này, chỉ sợ qua vài hiệp chính hắn cũng sẽ bị chém giết. Trong lòng vừa động, tiểu tướng đột nhiên phóng về phía bên cạnh, muốn đột nhập chõ khác ngoài Dương Linh, nơi này tuy là binh linh tinh nhuệ của Kinh Châu, nhưng ngoại trừ người tướng lĩnh này, không có người nào là đối thủ của hắn.
Chỉ cần né qua người này là hắn có thể tìm một chỗ xung phong liều chết xông đến trước xe ngựa.
- Hừ!
Dương Linh hừ lạnh một tiếng, trường đao trong tay nhìn như không có ý định vung lên, không ngờ lại từ phía sau chằn ngang chém tới, tiểu tướng dường như ý thức được chính mình đang nguy hiểm muốn chạy trốn, tuy nhiên trường đao như bóng với hình, tốc độ ngày càng nhanh, xì một tiếng liền chém đứt khôi giáp trên người tiểu tướng, đâm thật sâu vào trong thân thể của tiểu tướng, tiểu tướng giãy dụa một chút liền ngã nhào xuống đất, chết không nhắm mắt.
- Bắt toàn bộ.
Dương Linh nhìn thấy khi tiểu tướng chết tặc tử trở nên hỗn loạn, vung tay lên mấy trăm binh linh tiến lên bắt tặc tử lại.
Một lát sau, hơn một trăm tên tặc tử đánh lén , ngoại trừ bị mấy chục tên bị chém chết tại chỗ, vẫn cò gần một trăm tên bị bắt.
Sau khi Phái người tìm kiếm lùm cây bốn phía xem có xót người nào hay không, Dương Linh mới đi bởi bên cạnh xe ngựa nói:
- Mạt tướng Dương Linh bái kiến phu nhân, toàn bộ tặc tử đã bị giết trừ, không biết phu nhân có bị chấn kinh hay không?
Sau khi nói lời này, trong lòng Dương Linh còn mơ hồ lo lắng, nhưng hắn biết phu nhân đang mang thai, một khi sự tình vừa rồi có gì kinh hãi, hắn muôn ngàn lần chết cũng khó chuộc được sai lầm này.
- Phu nhân không có việc gì, chỉ là bị chút kinh hãi, đã nghỉ tạm, hồi phủ.
Trên xe ngựa sau một thời gian yên tĩnh trên xe ngựa mới có một giọng nói trong trẻo truyền ra.
- Vâng.
Nghe được giọng nói này, Dương Linh sửng sốt, giọng nói này cũng không phải của Uyển phu nhân, tuy nhiên hắn nghe ra được giọng nói này là của người thị nữ bên người của Uyển phu nhân Tình Nhi, có lời đồn tương lai Tình Nhi cũng sẽ là thị thiếp của chủ công. Nghe được thanh âm của Tình nhi, Dương Linh cũng không hoài nghi, tuy nhiên trong lòng lại có chút lo lắng, vừa rồi tuy rằng thời gian quá ngắn nhưng xe ngựa vẫn có xóc nảy. Hiện giờ nghe được Uyển phu nhân đã ngủ, Dương Linh trong lòng lại càng bất an.
Bạn cần đăng nhập để bình luận