Tam Quốc Tranh Phong

Chương 550

Hừ lạnh xua tan cảm giác đau đớn trên tay, Hạ Hầu Đôn không nói tiến lên về phía Thuần Vu Quỳnh, lúc này không phải là lúc lãng phí thời igan, đại quân không thể dừng lại, một khi sĩ khí của năm trăm binh lính này suy yếu thì không thể xông vào đại doanh được nữa.
Thấy Hạ Hầu Đôn xông lên, Thuần Vu Quỳnh cũng không hề sợ hãi đâm trường sóc ra, từng chiêu đều nhắm vào vị trí quan trọng trên người Hạ Hầu Đôn. Lúc này hai người đã xảy ra một cuộc ác chiến.
Thuần Vu Quỳnh đến tuy không thể ngăn cản sự tiến công của năm trăm binh lính Hổ Báo kỵ nhưng cũng làm cho ách tiến công của Hổ Báo kỵ giảm đi không ít, mười mấy tên thân binh ở phía sau cũng vọt lên sau đó là vô số Viên binh, nhìn tình hình xem ra Hổ Báo kỵ đã bị ngăn cản ở đây.
- Giết!
Hạ Hầu Đôn vừa bị Thuần Vu Quỳnh quấn lấy thì Tào Chương ở phía sau ngay lập tức vọt lên thay thế vị trí của Hạ Hầu Đôn, đảm nhiệm tướng quân tiên phong, tuy Tào Chương chưa đầy hai mươi tuổi nhưng khi giao chiến cũng dũng mãnh dị thường, vừa vọt lên đã chém chết hai gã Viên binh, ngay sau đó gầm lên rồi vọt vào bên trong Viên binh.
Tuy mười mấy thân binh đều là tinh nhuệ nhưng dưới sự xung phong của năm trăm Hổ Báo kỵ thì trong chớp mắt tất cả đều bị chém chết. Không có thân binh ngăn bản thì Hổ Báo Kỵ đã không còn trở ngại gì lớn, tuy vẫn có nhiều Viên binh ngăn cản nhưng cũng không là gì đối với Hổ Báo kỵ.
- Tử chiến không lùi!
Nhìn thấy Hổ Báo kỵ đột phá phòng tuyến, Thuần Vu Quỳnh gầm lên giận giữ bức lui Hạ Hầu Đôn, vọt về phía quân tiên phong của Hổ Báo kỵ, hắn hiểu rõ nếu không thể ngăn cản Hổ Báo kỵ ở ngoài cửa doanh thì một khi Hổ Báo kỵ vọt vào đại doanh, với địa hình trống trải của trong đại doanh lại càng có lợi cho Hổ Báo kỵ xung phong.
Mặc dù là bộ binh nhưng lúc này Hổ Báo kỵ xung phong không thua kém gì kỵ binh, lúc này Thuần Vu Quỳnh chỉ có thể hi vọng viện binh có thể nhanh chóng tới đây, lúc này hắn chỉ có thể cố gắng hết sức để kéo dài thời gian.
Khi Thuần Vu Quỳnh quát lớn, một không khí bi tráng nhanh chóng lan tỏa, toàn bộ Viên Binh ở ngoài cửa doanh trại đều chạy tới cùng mang một sắc mặt bi thương, không chùn bước xông lên phía trước, tay cầm đại đao ngăn cản Hổ Báo kỵ.
Giết chóc kéo dài, Viên binh bất chấp sống chết ngăn cản Hổ Báo kỵ, thậm chí có binh lính còn dùng thân thể của mình để ngăn cản Hổ Báo kỵ, hi vọng có thể làm chậm sự tấn công của Hổ Báo kỵ.
Để kéo dài sự tấn công của quân tiên phong Hổ Báo kỵ, vô số binh lính Viên binh phải trả một cái giá cao, số binh lính Viên binh thương vong ngày càng nhiều, tuy nhiên lúc này đã không còn có ai quan tâm đến thương vong nữa.
Hổ Báo kỵ đi đến đâu máu ngập tràn tới đó, khắp nơi đều là thi thể.
Tuy thong thả nhưng sự xung phong của Hổ Báo Kỵ vẫn kéo dài như vậy, Tào Chương nhìn cảnh giết chóc trước mặt, thi thể ở khắp nơi, ánh mắt ngày càng kiên nghị, trong đáy mắt lộ vẻ tiếc hận, không đành lòng từ bỏ.
Tại một chỗ cách đại doanh Ô Sào chưa đến mười dặm, Tào Hồng dẫn theo mấy trăm binh lính còn lại cố gắng kiên trì, tuy viện binh tới đại doanh Ô Sào chỉ có năm ngàn kỵ binh nhưng cũng là trí mạng với Tào quân.
Tào Hồng dẫn theo một ngàn binh lính chưa lịp chọn lựa chiến trường đã gặp phải Hàn Mãnh, Tào Hồng không do dự dẫn theo một ngàn binh mã đánh vào năm ngàn viện binh này.
Trên mặt đất rất rộng rãi thoáng nên ưu thế của kỵ binh được phát huy, vừa giao phong Tào binh đã tổn thất trăm người, xem như là thương vong một nửa.
Dưới tình trạng thương vọng thê thảm như vậy, Tào Hồng nghĩ không thể trực tiếp đụng chạm với Hàn Mãnh, nên hắn dẫn theo mấy trăm binh lính còn lại hấp dẫn năm ngàn kỵ binh của Hàn Mãnh đi theo một hướng khác.
Vốn còn lo lắng những viện binh này sẽ không truy kích nhưng khi hắn quay đầu lại thì lại thấy kỵ binh có quay đầu ngựa đuổi theo nhóm người mình, Tào Hồng mới thở phào nhẹ nhõm, mặc dù biết những binh mã còn lại này không thể đủ để ngăn cản kỵ binh nhưng hắn vẫn cố hết sức để kéo dài thời gian.
Sau nửa canh giờ bôn ba, năm trăm binh lính lúc này chỉ còn có ba trăm người, hơn nữa ba trăm người này đang trong tình trạng kiệt sức, cố gắng ngăn cản sự tiến công của năm ngàn kỵ binh.
Ba trăm người bị năm ngàn người bao vây trên một ngọn núi nhỏ. Ở dưới sườn núi, năm ngàn kỵ binh đang gào thét không ngừng, người cầm đầu là đại tướng Hàn Mãnh lộ vẻ mặt hưng phấn, lúc truy kích kẻ thù làm cho hắn hưng phấn không gì sánh được.
Những Tào binh này đang cố ý đưa bọn họ đi xa Ô Sào, điểm này Hàn Mãnh không phải không biết, tuy nhiên thống lĩnh đối phương là Tào Hồng, Tào Hồng là một trong những đại tướng dưới trướng Tào Tháo, chỉ cần bắt giữ Tào Hồng thì có thể lập được công lớn.
Về phần lương thảo bên trong Ô Sào có bị Tào binh đốt hủy hay không thì Hàn Mãnh chưa từng hoài nghi, với thực lực của Thuần Vu Quỳnh cộng thêm có hai vạn binh mã phối hợp, cũng đủ để tiêu diệt Tào binh tấn công Ô Sào. Nếu chọn Ô Sào nhưng không đạt được điều gì thì không bằng nhân cơ hội này bắt Tào Hồng lĩnh thưởng.
- Xông lên bắt Tào Hồng cho ta.
Nhìn Tào binh ở trên sườn núi đang mỏi mệt, Hàn Mãnh hét lớn.
Sau khi Hàn Mãnh hét lớn, mấy trăm binh lính tung người xuống ngựa đi về phía sườn núi, tuy chỗ này ngựa có thể lên được nhưng mưa tên từ sườn núi bay xuống cũng dễ dàng bắn chết bọn họ, sau khi thử qua vài lân Hàn Mãnh bất đắc dĩ phải trực tiếp đi lên.
Nhìn Viên binh đi lên từ dưới chân núi, Tào Hồng thở dài, mũi tên sắp tiêu hao hết, đến lúc đó chỉ có thể mặc người chém giết.
Tào Hồng hạ lệnh tiết kiệm mũi tên, đồng thời tay cầm trường đao nhìn chằm chằm xuống chân núi, thấy binh lính Viên binh ngày càng gần, trầm giọng quát quát:
- Bắn tên!
Chíu…u…u
Tên bắn ra cũng không nhiều, chỉ gần mười mũi tên nhưng cũng chuẩn xác bắn chết những Viên binh ở phía trước, không một mũi tên nào thất bại. Tào Hồng hài lòng nhìn binh lính Viên binh ngã xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Hắn lựa chọn ba trăm người trong số những binh lính bắn cung giỏi, lại tập trung toàn bộ cung tiễn lại, đặc biệt chọn ra mười người giỏi nhất, kết quả tốt ngoài dự liệu của hắn. Hơn mười người bắn tên tuy ít nhưng lại càng chuẩn xác, càng uy hiếp được Viên binh càng lớn, bởi vậy mỗi khi Tào Hồng hô bắn tên thì Viên binh trên sườn núi không dám tiến lên.
Lúc này cũng không ngoại lệ, hơn mười mũi tên đã cướp đi tính mạng của hơn mười binh lính trong nháy mắt, những binh lính Viên binh ở phía sau cũng không muốn đi về phía trước nữ, chỉ giữ ở khoảng cách xa mũi tên không thể bắn trúng, nếu xông lên chẳng phải là chịu chết.
- Người nào kháng mệnh không tiến lên, trảm!
Trên sườn núi, Hàn Mãnh quát. Theo tiếng quát mạnh mẽ của Hàn Mãnh thì từng tên tiểu tướng thúc giục binh lính tiến lên, sau khi chém giết hơn mười binh lính thì Viên binh mới dám vọt lên sườn núi.
- Bắn tên!
Tào Hồng lại quát.
CHÍU...U...U!... ...
Hơn mười mũi tên bay đi, trong nháy mắt lại giết thêm vài tiểu tướng, Viên binh lại lâm vào hỗn loạn một lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận