Tam Quốc Tranh Phong

Chương 620

Hai bên thương vong cũng tăng lên, mà Tào Hồng thành công dẫn dụ Mã Đằng ra khỏi thành không còn tiếp tục giằng co nữa mà là dẫn dắt Hổ Báo kỵ thoái lui ngăn chặn đám người Mã Đằng, giết quay lại.
Ưu thế của kỵ binh dưới sự dẫn dắt của Tào Hồng phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, mấy nghìn sĩ tốt đóng giữ lập tức bị tách rời, đám người Mã Đại miễn cưỡng chống đỡ.
Mà hai vạn Hổ Báo kỵ một khắc cũng không ngừng quay lại chèn ép, mấy ngàn sĩ tốt dưới sự tấn công qua lại của Hổ Báo kỵ tổn thất nghiêm trọng, chỉ còn sót lại không đến hai nghìn người miễn cưỡng chống chọi.
Gần ngàn người ngoài thành Tuyên Uy bát đầu lâm vào hỗn loạn, hai vạn Hổ Báo kỵ không ngừng chạy xung quanh, nắm lấy tất cả các cơ hội tập kích đánh giết…
Hơn ngàn người này đã bị bao vây đang trong ranh giới chuẩn bị sụp đổ, dường như chỉ cần Hổ Báo kỵ xung phong thêm một lần nữa là có thể đánh tan bọn họ.
- Thúc phụ, người vào thành trước đi.
Mã Đại nhìn chằm chằm vào Hổ Báo kỵ, gấp gáp nói.
Mã Đằng lắc đầu không nói gì, vào lúc này một ngàn người này bất cứ lúc nào cũng có thể bị tách ra, nếu bỏ đi vào lúc này chẳng khác gì là bỏ mặc tính mạng của hơn một ngàn người này, mặt khác hắn rời đi cũng sẽ gặp phải sự cản trở của Hổ Báo kỵ, mà Mã Đại phụ trách cản trở ở phía sau sẽ không thể thoát chết.
Hai mắt Mã Đằng đỏ thẫm nhìn chằm chằm Tào Hồng, y không hề hối hận, cho dù cho lựa chọn lại một lần nữa y cũng tuyệt đối nhắm mắt làm ngơ hành động của Tào Hồng.
Hôm nay nếu y bại trận, y không chỉ đánh mất toàn bộ Lương Châu mà ngay cả con của y cũng sẽ bỏ mình, nghĩ tới ngày hôm qua vẫn còn chiếm ưu thế, bắt Hàn Toại đầu hàng mà lúc này mình lại trong tình cảnh không khác gì Hàn Toại trước đó.
- Thúc phụ…
Mã Đại còn muốn nói nữa nhưng đã bị Mã Đằng phất tay ngăn cản nói:
- Không cần nhiều lời, nếu hôm nay phải chết ta cũng muốn kéo Tào Hồng đi cùng.
- Thúc phụ, chỉ cần kéo dài tới lúc huynh trưởng trở về thì có thể lấy tính mạng của Tào Hồng như lấy đổ trong túi, không cần thúc phụ mạo hiểm như vậy.
Trong lòng Mã Đằng cười khổ, nếu kiên trì thủ thành thì còn có khả năng chờ đến khi Mã Siêu trở về, nhưng Hổ Báo kỵ đánh như vậy chỉ sợ không trụ được bao lâu.
Đang lúc hai người nói chuyện với nhau, Hổ Báo kỵ bắt đầu thay đổi, mục tiêu là Mã Đằng, chỉ cần giết chết Mã Đằng thì hơn một ngàn người này cũng sẽ dễ dàng bị sụp đổ, mà ngay cả thành Tuyên Uy cũng không cần đánh mà tự tan.
Han vạn Hổ Báo kỵ phóng nhanh về phía Mã Đằng, uy thế lớn giống như có thể lập tức nghiền nát một ngàn người.
Mã Đại biến sắc, tiến nhanh cầm trường đao che ở trước người Mã Đằng, mặt lạnh như băng nhìn về phía đối diện, nếu Mã Đằng đã muốn tử chiến có khuyên nữa cũng vô dụng, nếu có thể chém chết Tào Hồng chôn cùng nhóm người mình cũng không tồi.
Hổ Báo Kỵ tấn công cực nhanh, trong chớp mắt đã khiến hơn ngàn người ngã ngựa, mấy trăm người xung quanh Mã Đại miễn cưỡng lắm mới có thể chống cự để không lâm vào hỗn loạn.
- Sao?
Tào Hồng híp mắt quay đầu nhìn về phía Mã Đại, mấy lần Hổ Báo kỵ tấn công bị tổn thất cũng không ít, mà khiến Hổ Báo kỵ tổn thất nhiều nhất chính là người trẻ tuổi này, nếu không phải y đã biết Mã Siêu không có ở đây thì y đã nghĩ người này là Mã Siêu rồi.
Tuy nhiên Tào Hồng lập tức quay đầu nhìn về phía Mã Đằng, mặc dù người này rất lợi hại nhưng dưới sự tấn công của Hổ Báo kỵ cũng sẽ bị kiệt sức, hơn nữa binh lính dưới trướng Mã Đằng càng ngày càng ít, nếu không có binh lính chống đỡ thì dưới sự tấn công của Hổ Báo kỵ sẽ sụp đổ một cách nhanh chóng.
Mà người mà y để ý nhất cũng chính là Mã Đằng. Mã Đằng ở Lương Châu uy vọng rất cao, chỉ cần Mã Đằng không chết thì bất cứ lúc nào ông ta cũng có thể kêu gọi binh mã chống lại Tào Tháo, bởi vậy Tào Hồng tuyệt đối sẽ không để người này rời khỏi đây.
Chỉ một lát sau Hổ Báo kỵ đã trấn áp được ngàn người sau đó quay đầu đi về phía mấy trăm binh lính phía trước.
Nhìn thấy Hổ Báo kỵ vọt tới, vẻ mặt mấy trăm binh lính còn lại đều tái xanh, một đám nắm chặt binh khí hai mắt đỏ ngầu nhìn về phía Hổ Báo Kỵ.
Tất cả mọi người sinh sống ở Lương Châu đều biết uy thế của kỵ binh, vì vậy cho dù lúc này có muốn chạy trốn cũng không chạy thoát khỏi sự truy đuổi của kỵ binh, nếu đã vậy thì không bằng ở lại liều chết để đánh cược một lần.
- Tào tặc ngươi dám!
Ngay lúc Tào Hồng dẫn theo Hổ Báo kỵ phóng về phía đám người Mã Đằng thì ở xa truyền tới một tiếng quát lớn, tiếng quát giống như chuông lớn vang lên bên tai của Hổ Báo kỵ.
- Mã Siêu!
Tào Hồng quay đầu lại, chỉ thấy một ở phía xa có một gã thanh niên mặc áo gấm chạy như bay về phía mình, phía sau hắn mấy trăm mét có một đội kỵ binh phóng theo, thanh thế cũng không kém Hổ Báo kỵ.
- Là huynh trưởng đã tới.
Mã Đại vui mừng lên tiếng, trên mặt lộ vẻ vui mừng khôn xiết, những binh lính xung quanh cũng đều lộ vẻ vui mừng, ai cũng biết sự dũng mãnh của Mã Siêu, nếu Mã Siêu đến đây nói không chừng còn có cơ hội sống sót.
- Giết!
Trong lòng Tào Hồng trầm xuống, y nhìn rõ sự biến hóa của mấy trăm binh lính trước mặt. Uy vọng của Mã Siêu trong lòng sĩ tốt vượt qua sự tưởng tượng của y, tuy Mã Siêu mang theo mười ngàn binh mã so ra thì kém Hổ Báo kỵ nhưng thể hiện của những binh lính này như là đã đánh thắng vậy.
Tào Hồng không do dự thúc ngựa gia tăng tốc độ, hiển nhiên là muốn giết chết Mã Đằng trước khi Mã Siêu tới nơi.
- Không tốt, thúc phụ cẩn thận!
Mã Đại biến sắc, hét lớn một tiếng, mấy trăm binh lính đều bị gã quát cho tỉnh lại. Ngay lập tức một đám mắng chửi Tào Hồng rồi giơ binh khí chuẩn bị ngăn địch.
- Muốn chết!
Mã Siêu nổi giận gầm lên, quay đầu ngựa lại nhắm về phía Tào Hồng. Chỉ có điều tuy hắn đuổi đến nhưng còn cách chiến trướng quá xa, khó có thể đuổi tới trong thời gian ngắn.
- Thúc phụ đi trước đi!
Mã Đại hét lớn, tay cầm đại đao phóng về phía Hổ Báo kỵ, mấy trăm binh lính phía sau cũng rống lên giận dữ, theo sát phía sau Mã Đại xông ra ngoài.
Ầm!
Hai bên ầm ầm đụng vào nhau, tuy đám người Mã Đại không sợ chết nhưng dưới sự tấn công của hai vạn Hổ Báo Kỵ vẫn lâm vào tán loạn.
Mã Đằng nổi giận muốn xông lên lại bị mấy tên binh lính bên cạnh lôi về phía Mã Siêu đang vọt tới.
- Bắn tên!
Tào Hồng nổi giận gầm lên, chẳng biết từ lúc nào đã có cung tên bắn về phía đám người Mã Đằng.
CHÍU...U...U!... . . . . .
Hai vạn mũi tên bắn về phía không trung, hạ xuống vào đỉnh đầu của đám người Mã Đằng.
- Chủ công đi mau!
Đang lúc dày đặc mưa tên như vậy, mấy binh lính vội buông Mã Đằng ra, giơ binh khí đón đỡ mũi tên.
Hai vạn mũi tên bat dày đặc như mưa, mấy tên binh lính kiên trì một lát đã bị mưa tên bao phủ, mà Mã Đằng chỉ ra được vài bước đã bị mưa tên bắn trúng, trong khoảnh khắc đã cắm đầy thân thể của Mã Đằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận