Tam Quốc Tranh Phong

Chương 607

- Phụ thân quá lo lắng rồi. Kinh Châu vội vã tổ chức và thành lập kỵ binh như vậy chẳng qua là vì phòng bị Tào Tháo mà thôi. Tào Tháo và Kinh Châu cũng được cho đại địch sinh tử đó. Một khi Tào Tháo ra tay đầu tiên sẽ chính là đối phó Kinh Châu. Vậy Kinh Châu còn có thừa lực để chen chân vào Lương Châu.
Mã Siêu lắc đầu nói. Kinh Châu bắc có Tào Tháo, đông có Tôn Sách đều có ân oán với Lưu Kỳ, chỉ cần hơi có dị động tất sẽ cùng tiến công Kinh Châu.
- Để ta nghĩ kỹ đã. Sai người giám sát Hàn Toại và Đỗ Tập thật chặt vào.
Mã Đằng lắc đầu nói.
- Vâng thưa phụ thân.
- Đại ca thật sự tính đi Kinh Châu ư?
Trên con đường núi nhỏ hẹp tại phía bắc Uyển Thành, mười mấy lộ binh lính quần áo rách tả tơi chậm rãi đi theo đường núi. Trước họ là hai gã tướng lĩnh mặc khôi giáp, một người đi giữa, chính là Lưu Bị đã bị Viên Thiệu đuổi ra khỏi Ký Châu.
- Không đi Kinh Châu thì đi đâu đây. Ta cũng muốn xem Lưu Kỳ này là người như nào. Xem hắn có dám đuổi ta ra khỏi Kinh Châu không.
Trước đó mấy tháng, khi đoàn người Phùng Kỷ tìm được mình, Lưu Bị đã ý thức được tình hình không ổn, thân ở Ký Châu y từng thời khắc đều cẩn thận, không dám có chút sơ suất gì.
Viên Thiệu tính cách đa nghi, y quá hiểu, cũng biết Viên Thiệu tuyệt đối không cho mình nắm binh, quả nhiên gần một khắc đồng hồ Viên Thiệu phái binh mã xông tới. Cũng may y đã chuẩn bị sẵn sàng lập tức dẫn người dưới trướng vội vàng thoát đi, nếu không lúc này chỉ e đã đầu một nơi thân một nẻo rồi.
- Viên Thiệu đúng là một tên tiểu nhân, dám đòi giết chủ công.
Bên cạnh Lưu Bị là một gã râu rậm giọng đầy oán hận, giọng nói như chuông đồng mang theo ý thù hận rõ ràng, chính là Trương Phi, nhị đệ của Lưu Bị.
- Hài, chỉ hy vọng Lưu Kỳ có thể còn coi trọng dòng họ Hán thất, cho ta một chỗ an thân, chư vị sẽ không phải hối hả ngược xuôi với ta nữa.
Lưu Bị cảm thán nói.
- Đại ca nói gì vậy. Nếu không phải Viên Thiệu kia phái viện binh, lúc này đại ca vẫn làm Mục một châu, Lưu Kỳ chỉ một thằng nhóc mà thôi. Nếu dám gây khó dễ cho đại ca, đệ sẽ bắn chết hắn.
Trương Phi vẻ không kiên nhẫn nói.
- Nhị đệ không thể lỗ mãng như thế, chúng ta tới đó là muốn nhờ vả hắn, sao có thể vô lễ với hắn được.
Lưu Bị lắc đầu nói.
- Chủ công, phía trước chính là Uyển Thành rồi.
Trần Đáo chỉ phía trước nói với Lưu Bị.
Lưu Bị ngước lên nhìn thành trì phía trước, trong mắt lóe lên tia hào quang, sau một lát mới thở dài mang theo mấy người đi vào.
Tương Dương, trong phủ Lưu Kỳ.
- Ý ngươi là để gia tộc Chân thị cung cấp lương thảo cho Cao Lãm tướng quân ư? Đây không giống cách làm của Nguyên Trực nha?
Lưu Kỳ cau mày nhìn Từ Thứ thong dong ngồi đối diện. Bắt cóc Chân Mật khiến gia tộc Chân thị ném chuột sợ vỡ đồ vận chuyển lương thảo cho Cao Lãm dường như không hề giống thủ pháp của Từ Thứ.
- Hà hà, để chủ công chê cười rồi. Thứ tuy không am hiểu đạo này, nhưng lại không thể không thử một lần.
Từ Thứ cười nói. Đích xác dùng nữ tử để uy hiếp gia tộc kia đi vào khuôn khổ, thật sự là có chút xấu xa.
- Chuyện này tốt nhất không cho tiểu nha đầu kia biết thì hơn.
Lưu Kỳ lắc đầu nói. Tuy rằng ở chung mấy tháng, nhưng đối với Chân Mật Lưu Kỳ cũng rất hiểu biết, nàng bề ngoài đơn thuần làm người khác yêu mến nhưng lại có trái tim tinh tế, dù tâm cơ vẫn kém Từ Thứ rất nhiều nhưng khó mà che giấu nàng được.
- Chủ công nói rất đúng.
Từ Thứ cười gượng. Đối với Chân Mật y cũng rất hiểu rõ, nàng ta lại có quan hệ tốt với Tân Hiến Anh nên y cũng không thể vô lễ quá mức, cũng đành buông bỏ thôi.
- Chủ công, Uyển Thành cấp báo, Lưu Huyền Đức đã tới Uyển Thành rồi.
Đúng lúc này Giả Hủ bước nhanh vào bẩm báo.
- Ồ?
Lưu Kỳ hơi kinh hãi. Hắn tìm mọi cách chèn ép Lưu Bị, thậm chí tiếng nói của Lưu Bị giảm mạnh cũng bởi thủ đoạn của hắn. Bất kể như thế nào Lưu Bị cũng không nên đến Kinh Châu mới đúng.
Ngay sau đó trong lòng lại hiểu rõ, chỉ e Lưu Bị lúc này đã không có chỗ để đi rồi, hiện tại Viên Thiệu, Tào Tháo đều coi ông ta như kẻ thù, ngoại trừ Kinh Châu ra thì những nơi khác chỉ e Lưu Bị không dám đi.
Nói không chừng đến nơi khác sẽ bị người ta bán đứng cho Viên Thiệu Tào Tháo. Tuy rằng Viên Thiệu binh bại, nhưng dư uy còn đó, mà hơn nữa Tào Tháo mới quật khởi, cũng không dám vào lúc này thu nhận và giúp đỡ Lưu Bị.
Mà hắn thì khác, hắn là dòng Hán thất chính tông, trước tiên không nói thân phận Lưu Bị là thật hay giả, chỉ nói người này hiện giờ vẫn chút uy vọng, hắn cũng không thể giao người này Tào Tháo xử trí, huống chi hắn cùng với Tào Tháo cũng là tử địch.
- Chủ công, Lưu Bị này rõ ràng thấy chủ công không dám giao hắn cho Tào Tháo mới dám đến Kinh Châu, lần này chủ công bất kể là gì cũng không thể không thu nhận và giúp đỡ người này.
Từ Thứ trịnh trọng nói.
Lưu Bị là một kiêu hùng, cho dù là Tào Tháo cũng không dám coi thường người này. Y tới Kinh Châu, trừng phạt không được chửi không được, mà còn phải đối đãi như bề trên, thật sự là có chút khó xử.
- Hà hà, thực ra y nhìn rất chuẩn. Bảo y không cần đến Tương Dương nữa, chẳng phải quận Võ Lăng còn thiếu một Huyện lệnh đó sao. Bảo y tạm thời đi đảm nhiệm chức vụ Huyện lệnh đi. Theo y đến còn có người nào nữa không?
Lưu Kỳ hỏi Giả Hủ.
Nghe Lưu Kỳ nói vậy, khóe miệng Giả Hủ hơi nhếch lên. Lưu Kỳ quả nhiên là khác người, lại muốn Lưu Bị đi đảm nhiệm chức vị Huyện lệnh.
- Còn có nhị đệ Trương Phi của hắn và thống lĩnh hộ vệ Trần Đào nữa. Mà những người khác còn lại cùng với Quan Vũ đang bảo vệ vài vị phu nhân của hắn sẽ đến sau.
Giả Hủ gắng đè nén cơn buồn cười trong lòng, chắp tay đáp.
- Vậy thì để Trần Đáo và Trương Phi đến Tương Dương nhậm chức, làm từ Ngũ trưởng làm lên, dựa theo công lao lên chức. Về phần đám người Quan Vũ đến lúc đó cho họ đến thẳng Tương Dương cũng được.
Lưu Kỳ suy nghĩ một chút nói. Tách Lưu Bị và những người kia ra, hắn không tin Lưu Bị còn có thể làm được gì.
- Chủ công anh minh.
Giả Hủ cười cười nói. Tương Dương từ trước tới này vẫn luôn thái bình, để Trương Phi và Trần Đáo Tương Dương đảm nhiệm Ngũ trưởng, chẳng phải ý nghĩa hai người sẽ thấy không có khả năng làm được gì hay sao.
- Nhưng chỉ sợ cấp dưới của Lưu Bị sẽ không nghe theo sự an bài của chủ công thôi.
Từ Thứ nhíu nhíu mày nói. Mấy người Trương Phi đều có bản lĩnh chinh chiến, thủ đoạn bất phàm, chỉ riêng hai người Vương Nghị, Ngô Hùng Uyển Thành rất khó áp chế.
- Không sao, để Tử Long và Vương Uy tướng quân đi một chuyến, Kinh Châu này không phải do họ quyết định. Nếu họ đã đến đây thì phải nghe theo sự sắp xếp của Kinh Châu ta. Kinh Châu ta không nuôi những kẻ nhàn rỗi.
Lưu Kỳ hừ lạnh nói.
- Vâng.
Giả Hủ khom người lui ra ngoài. Y biết câu nói này là nói để y nghe đấy, cũng là để cho Lưu Bị nghe đấy.
- Chủ công, có nên điều Hoàng Trung tướng quân về không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận