Tam Quốc Tranh Phong

Chương 572

Ai cũng không có chú ý Dương Hoài ở ngoài doanh trại đã biến mất không thấy bóng dáng, bóng dáng lắc lư đã bị mấy trăm binh sĩ che mất chỗ đứng, dù ai cũng không có cách nào thấy rõ tình huống bên trong.
Thời điểm Dương Hoài đột nhiên xuất hiện trên chiến trường, trong khoảnh khắc tình thế liền xảy ra biến hóa lớn, dưới sự dẫn dắt của Dương Hoài binh sĩ Ích Châu tấn công mãnh liệt, hơn nữa còn có Dương Hoài tự mình xung phong ở phía trước binh mã Ích Châu giống như một đao nhọn thản nhiên cắm vào bụng binh sĩ Kinh Châu, thế công lăng liệt hung hãn không thể đỡ.
Tiểu tướng chỉ huy chính diện đã sớm dẫn dắt binh sĩ xông tới, ý đồ ngăn cản thế công của binh mã Ích Châu, nhưng trước mặt Dương Hoài tiểu tướng chỉ vẻn vẹn kiên trì được một chút thời gian bả vai đã bị trúng một đao.
Không để ý tới máu thịt be bét ở bả vai, tiểu tướng gào thét một tiếng, trong mắt đỏ ngầu, lại lao về phía Dương Hòa, phía sau vô số binh sĩ gắt gao theo cùng.
Tới gần vài tên tiểu tướng kịp thời phản ứng, phát hiện Dương Hoài một thoáng đã dẫn theo binh sĩ xông tới, Dương Hoài không phải là kẻ mà bọn họ có thể đối địch được đấy.
Phát hiện ra trước Dương Hoài chính là Lưu Kỳ, thời điểm hắn phát hiện hành tung của Dương Hoài bên ngoài đại doanh cũng không chần chừ chút nào, rút trường kiếm ra khỏi vỏ, trường kiếm tản ra ánh sáng lành lạnh mà dịu dàng. Lưu Kỳ bước nhanh hướng về phía trận chiến, phía sau mấy trăm tên thân binh nhanh chóng đuổi kịp,Cẩm Y Vệ núp ở bốn phía cũng di theo Lưu Kỳ, tả hữu bảo vệ an toàn của Lưu Kỳ.
- Ừ?
Chú ý tới biến hóa trong doanh trại, Dương Hoài híp mắt nhìn về phía Lưu Kỳ, sau khi thấy rõ ràng mặt mũi Lưu Kỳ, mặt Dương Hoài cũng rõ ràng là biến sắc.
- Lưu Kỳ?
Dương Hoài cực kỳ kinh nghi bất định nhìn Lưu Kỳ trên chiến trường, nhân vật phong vân của Kinh Châu, người chỉ huy quân tấn công Ích Châu, Lưu Chương đã sơm đem bức họa của Lưu Kỳ phát cho mọi người dưới trướng, Dương Hoài tất nhiên là cũng thấy qua.
Mặc dù là đang mặc khôi giáp nhưng Dương Hoài liếc mắt một cái liền nhận ra Lưu Kỳ. Kinh nghi qua đi Dương Hoài lại cảm thấy may mắn, may mắn hôm nay quyết định đến tập kích doanh trại địch, nếu không thì sao có thể đụng phải người này!
Chỉ cần giết chết người này đại quân Kinh Châu dĩ nhiên là chưa đánh đã bại, gần như trong nháy mắt Dương Hoài liền giơ tay chém chết một tên binh sĩ Kinh Châu trước người, trường thương chỉ vào Lưu Kỳ:
- Giết chết Lưu Kỳ.
Giết Lưu Kỳ? Phía sau Dương Hoài sắc mặt mọi người đều khó hiểu, Lưu Kỳ không phải là Kinh Châu Mục ấy ư, như thế nào lại ở chỗ này? Mà trong đại doanh binh mã Kinh Châu cũng chợt biến sắc, không ngờ chủ công đích thân ra trận giết địch.
- Bảo vệ chủ công!
Không biết là ai hô to một tiếng, tình thế trong đại doanh toàn bộ đã thay đổi.
Vốn là song phương vây quanh công cùng thủ chiến đấu kịch liệt không ngớt, hiện giờ không ngờ lại biến thành tranh đấu bảo vệ cho Lưu Kỳ vài giết Lưu Kỳ.
- Ừ?
Trong khoảnh khắc Dương Hoài hô to, Lưu Kỳ liền phản ứng lại, không ngờ Dương Hoài lại biết mình.
Bản thân mình lần đầu nhìn thấy Dương Hoài, sao Dương Hoài lại biết mình, ngay lập tức Lưu Kỳ lại cảm thấy không có gì là không thể xảy ra, biết thì biết đi.
Ngay lập tức trong nội tâm hào khí trào dâng, thấy Lưu Kỳ cũng không áp chế chiến ý trong lòng, thời gian cùng tướng lĩnh dưới trướng chiến đấu kịch liệt không ngừng thoáng hiện ra trong đầu, trong lồng ngực chiến ý trở nên ngưng trệ.
Mạnh mẽ tiến lên trước một bước nhảy vào bên trong đám binh sĩ Ích Châu, trường kiếm trong tay thoải mái chém giết binh lính trước người, tên binh sĩ này theo bản năng đưa kiếm trong tay ra đỡ, ngay sau đó một tiếng thanh thúy vang lên, trường kiếm chỉ là hơi khựng lại sau đó không chút trở ngại xuyên qua thân thể tên binh sĩ, chém chết gã tại chỗ.
Mấy lần đi tới, mấy ầm đánh giết, hễ là binh khí hay khôi giáp bị trường kiếm đụng vào đều tan vỡ.
Nhìn trường kiếm trong tay hoàn hảo không tổn hại gì trong lòng Lưu Kỳ cực kỳ khiếp sợ, nghe đồn rằng Hiên Viên kiếm sắc bén, thật không ngờ có thể dễ dàng xuyên qua khôi giáp như thế.
Hét to một tiếng, Lưu Kỳ lại múa trường kiếm xông về phía trước, lúc này hắn không còn do dự chút nào. Thanh kiếm nghe đồn như thế dễ bị hư hao thì đã không truyền đến đời sau rồi.
Kiếm quang dày đặc, ánh sáng lạnh mờ ảo, nơi trường kiếm đi qua tung hoành ngạo nghễ hướng về phía địch, tất cả che phía trước Lưu Kỳ, bất kể là binh khí khôi giáp hoặc mười phần thân thể tất cả đều nằm dưới chân hắn.
Binh sĩ Kinh Châu phía sau bị sự dũng mãnh của Lưu Kỳ làm cho chấn động, sau khi nhìn thấy Lưu Kỳ bình yên vô sự mới đều tỉnh táo lại theo gót Lưu Kỳ xung phong liều chết đi lên, vẫn như cũ trái phải bảo vệ Lưu Kỳ.
- Đáng ghét! Đây là kiếm gì?
Đem động tác của Lưu Kỳ thu vào mắt sắc mặt của Dương Hoài cực kỳ âm trầm, tuy trong lòng tức giận nhưng không có chút nào lùi bước. Lưu Kỳ có thể dũng mãnh là nhờ vào trường kiếm trong tay, mà ra trận giết địch không chỉ dựa vào binh khí lợi hại.
--------------------------------------
Tuy không biết vì sao trường kiếm trong tay Lưu Kỳ sắc bén như thế, nhưng theo y biết trong tay Tào Tháo có một thanh Thanh Hồng kiếm chém sắt như chém bùn, chỉ có điều vẫn là nghe nói mà chưa thực sự gặp bao giờ, vốn cho là chỉ là lời đồn, hôm nay tận mắt nhìn thấy trường kiếm trong tay Lưu Kỳ, mới biết được thiên hạ này thật có bảo kiếm chém sắt như chém bùn.
Trong đầu một ý niệm thoáng hiện ra, lập tức Dương Hoài liền bỏ đi tham niệm này, bảo kiếm như vậy cho dù có thì mình chỉ có thể dâng lên cho chủ công mới có thể bảo toàn, nếu không chỉ rước lấy tai họa cho chính mình mà thôi.
Nghĩ như thế, Dương Hoài mua trường đao trong tay đem đánh lui binh mã Kinh Châu trước người, rất nhanh tiếp cận được Lưu Kỳ. Bắt giặc trước phải bắt vua, chỉ cần giết chết Lưu Kỳ một vạn đại quân này trong nháy mắt sẽ mất đi sự kháng cự.
Cửa đại doanh đã hoàn toàn lâm vào thế giằng co, chiến đấu kịch liệt so với vừa rồi không biết kịch liệt hơn gấp bao nhiêu lần, tiếng binh khí va chạm, tiếng gào thét tùy ý có thể thấy được, đối mặt với đối phương binh sĩ hung hãn tấn công, binh lính song phương không có chút ý tứ nào là muốn lùi bước, tất cả giống như không muốn sống hướng về phía đối phương phóng đến, ngời trước ngã xuống thì lại có người sau xông lên thế chân.
Lúc này hết thảy mưu kế cũng quỷ kế đều có vẻ như vô cùng nhỏ bé, binh lính song phương vây quanh một chỗ chiến đấu không ngừng, đấu tranh kịch liệt liên miên.
Thuận tay đem một gã binh sĩ Ích Châu trước mắt giết chết, chiến ý trong lòng Lưu Kỳ không bởi vì chém giết mà yếu đi, trái lại còn trở nên hăng hái hơn.
Theo trường kiếm trong tay chém giết ngày càng thuận lợi hơn, phối hợp thêm thi triển kiếm pháp, khắp nơi có thể xuất kỳ bất ý chém giết địch nhân trước mặt.
Dương Hoài!
Đồng tử hơi co lại, nhìn Dương Hoài không ngừng tiếp cận, Lưu Kỳ hít một hơi thật sâu xông về phía trước. Keng keng keng, theo tiếng trong trẻo và trầm thấp của thanh kiếm mà Lưu Kỳ tấn công vang lên, trên con đường này kiếm gãy từng đoạn thậm chí tùy ý có thể thấy được mảnh vụn khôi giáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận