Tam Quốc Tranh Phong

Chương 417

- Quốc trượng, người đã đến rồi.
Ông lão này chính là đương kim quốc trượng, Phụ Quốc tướng quân Phục Hoàn. Từ sau khi Tào Tháo viện cớ Lưu Hiệp ủng hộ Y Đai Chiếu mà giết trừ tất cả quan viên, toàn bộ Hứa Đô này cũng chỉ còn lại đương kim quốc trượng Phục Hoàn ủng hộ Lưu Hiệp.
- Tất cả lui ra!
Nhìn tất cả thị nữ, thái giam trên đại điện, trầm giọng nói.
- Vâng.
Thị nữ và thái giám rời khỏi, trên đại điện chỉ còn lại hai người Lưu Hiệp và Phục Hoàn. Lưu Hiệp đứng dậy đi tới bên Phục Hoàn, thấp giọng nói:
- Quốc trượng, việc Kinh Châu người thấy sao?
- Bệ hạ, hành động lần này của Kinh Châu cũng chỉ là uy hiếp Tào Tháo mà thôi, cái Lưu Kỳ cần cũng chỉ là một danh nghĩa, hắn muốn làm Hán Trung hầu chính là có mục đích muốn thâu tóm Hán Trung, mà Hán Trung hầu cũng chỉ là một cái cớ để hắn khởi binh mà thôi. Hán Trung có hơn mười huyện, cho dù Lưu Kỳ chỉ được phong làm một huyện hầu, chỉ cần được phong ấp tới một trong mười huyện này thì có thể có cớ để xuất binh rồi, đây mới là thứ mà Lưu Kỳ muốn.
Vẻ mặt Phục Hoàn trầm ngưng, ánh mặt sắc bén, nhắm thẳng vào chủ ý của Lưu Kỳ.
- Ồ, nói như vậy Lưu Kỳ không có ý định muốn cùng Viên Thiệu tiền hậu giáp kích công kích Tào Tháo rồi.
Trong lòng Lưu Hiệp trầm xuống, mở miệng hỏi. Thứ hắn hy vọng nhất chính là Tào Tháo và Viên Thiệu lưỡng bại câu thương, đến lúc đó hắn mới có cơ hội tranh thủ quyền hành, thậm chí có thể trọng chưởng quyền hành.
- Chiến sự Viên Thiệu hiện nay đang thịnh, một khi làm cho Viên Thiệu đánh tan Tào Tháo, vậy khí thế Viên Thiệu nhất thống thiên hạ đã không xa, đến lúc đó Kinh Châu cũng không chiếm được điểm gì tốt, không bằng Kinh Châu thừa dịp Tào Tháo và Viên Thiệu quyết chiến thì hết sức mở rộng thế lực, tâm tư này của Lưu Kỳ thật ra không có giấu diếm chút nào.
Phục Hoàn lắc đầu, trong ánh mắt sang ngời hiện lên chút vẻ ưu tư, Kinh Châu như vậy, đối với Thiên tử thực là bất lợi.
- Quốc trượng nói vậy thì có bao nhiêu cơ hội để Kinh Châu giúp đỡ quả nhân.
Nghe được phân tích của Phục Hoàn, vẻ mặt Lưu Hiệp càng ưu tư sâu, trong ánh mắt mang theo chút kinh hoảng, Kinh Châu chính là cơ hội duy nhất của hắn. Nếu bỏ qua, chỉ sợ cả đời này hắn mãi trở thành con rối của Tào Tháo.
- Ai, việc năm đó chỉ trách lão thần suy xét không chu toàn, khiến Lưu Cảnh Thăng ghi hận trong lòng, nếu lần này Lưu Kỳ biết lão thần chính là người tập kích mẫu thân hắn, theo tính cách kiên cường của Lưu Kỳ tuyệt đối sẽ không ủng hộ bệ hạ. Hiện giờ chỉ có thể xem xem Lưu Cảnh Thăng có báo việc này cho Lưu Kỳ không, sau khi lão thần trở về sẽ sai nười tới Kinh Châu khuyên bảo Lưu Kỳ, chỉ cầu hắn có thể giúp đỡ bệ hạ, chính là muốn lấy một mạng này của lão thần cũng không hối tiếc.
Trên gương mặt đầy nếp nhăn của Phục Hoàn cuối cùng cũng có một tia dao động, cười khổ một tiếng, lắc đầu nói.
- Sao Quốc trượng lại nói như vậy? Sự việc lúc trước quả nhân cũng biết, muốn nói sai lầm, cũng là quả nhân không ngăn cản Quốc trượng, cũng là người có lỗi, nếu Lưu Cảnh Thăng đã biết việc này, đương nhiên con hắn Lưu Kỳ cũng đã biết. Với tính cách có thù tất báo của Lưu Kỳ, sao có thể giúp quả nhân đối đầu với Tào Tháo được?
Lưu Hiệp lắc đầu nói.
Lúc đó năm ấy đã vẻn vẹn mười tuổi, phụ hoàng đã gợi ý đính hôn với con gái của Phục Hoàn, từ đó về sau Phục Hoàn vẫn luôn luôn ủng hộ chính mình. Tuy rằng sau sự việc của Lưu Biểu, giữa hai người có chút xích mích, nhưng có Phục Hoàng Hậu ở bên trong chu toàn, hai người cũng không có quyết liệt.
- Bệ hạ không thể từ bỏ được, dù chỉ có một tia hy vọng cuối cùng cũng phải thử, dù sao Lưu Kỳ cũng là dòng họ Hán thất, sao có thể khoanh tay đứng nhìn giang sơn Hán thất bị giẫm đạp, chia cắt.
Sắc mặt Phục Hoàn ngưng trọng nói.
- Quốc trượng dự định sẽ phái người nào tới Kinh Châu
Lưu Hiệp thở ra, hỏi.
- Lão thần có lục tử, lão thần dự định sẽ phái tứ tử Phục Tôn đi tới Kinh Châu.
Phục Hoàn suy nghĩ một chút, nói.
- Không thểm hiện giờ Hứa Đô chỉ còn lại Quốc trượng ủng hộ quả nhân, Tào tặc kia đương nhiên sẽ giám sát nghiêm mật Quốc trượng, tuy rằng Phục Tôn thông minh lanh lợi, nhưng sao đủ để giấu giếm tai mắt của Tào Tháo, một khi bị Tào Tháo phát hiện, Quốc trượng sẽ gặp phải nguy hiểm.
Lúc này Lưu Hiệp lắc đầu cự tuyệt, toàn bộ Hứa Đô chỉ còn lại Phục Hoàn ủng hộ mình, nếu bị Tào Tháo nắm được nhược điểm, giết chết Phục Hoàn, vậy hắn chẳng có lấy một ai nữa.
- Ai, đây là chuyện đại sự, người ngoài lão thần không tin được, Phục Tôn mấy năm nay rất ít lộ diện, bên ngoài rất ít người biết diện mạo của hắn, hơn nữa nếu đại diện Thiên tử sao có thể phái một tên vô danh tiểu tốt.
Phục Hoàn lắc đầu, vẻ mặt kiên định nói.
Từ một khắc nữ nhi của hắn gả cho Lưu Hiệp, vận mệnh cả nhà bọn họ và vận mệnh Lưu Hiệp đã gắn chặt với nhau, nếu không sớm tìm ra biện pháp, sớm muộn gì cũng bị gia hủy nhân vong (phá nhà, chết người).
- Nếu tâm ý Quốc trượng đã vậy, quả nhân cũng không muốn nói nhiều, tuy nhiên việc này rất nguy hiểm, Quốc trượng dù sao thì cũng phải cẩn thận.
Lưu Hiệp vẫn có chút không yên lòng mà nói.
Hai người đang nói chuyện chợt nghe tiếng bước chân bên ngoài điện vang lên, hai người đều giật mình. Tuy rằng Lưu Hiệp bị Tào Tháo giám sát nghiêm ngặt, nhưng bên người cũng nên có mấy người tin cẩn, những người này thủ ở bên ngoài, một khi có chút biến động nhỏ sẽ phát ra âm thanh, khiến bọn họ cảnh giác.
Nhưng nghe tiếng bước chân rõ ràng đã đến cửa đại điện, tại sao không có chút âm thanh nào truyền vào. Nhưng đến lúc nhìn thấy bóng người đi đến, hai người đều nhẹ nhàng thở ra.
Bóng người trước cửa đại điện chuyển động, chỉ thấy một nữ tử mặc váy lụa cung gấm tố tuyết đi đến, nữ tử này chừng hai mươi tuổi, đầu đội phi phượng, cài trâm vàng lên búi tóc cao, phần tóc còn lại để xõa ra như thác nước ở phía sau lưng, tùy ý thắt vài sợi tơ mỏng để giữ yên, cổ thon dài, da thịt bạch triết, dáng người yểu điệu, bước đi khoan thai, ung dung, dáng vẻ muôn phương, nhìn qua lập tức khiến người ta sinh lòng yêu quý. Nàng chính là đương kim Hoàng Hậu, con gái của Phục Hoàn, Phục Thọ.
- Hoàng hậu sao lại tới đây
Nhìn thấy Hoàng hậu, Lưu Hiệp nhẹ nhàng thở ra, trong giọng nói còn có mấy phần trách cứ.
- Thiếp thân nghe nói phụ thân ở đây liền sang xem xem.
Âm thanh trong trẻo như tiếng kêu của chim hoàng anh, bước chân nhẹ nhàng, nữ tử xinh đẹp hiện ra.
- Nàng tới cũng vừa đúng lúc, Quốc trương muốn cho Phục Tôn đi tới Kinh Châu, khuyên bảo Lưu Kỳ ủng hộ quả nhân, nàng tới khuyên nhủ Quốc trượng đi.
Lưu Hiệp nói, nhìn hướng Phục Hoàn.
- Cái gì?
Phục Hoàng hậu kinh hô kêu lên, bước nhanh về phía trước, đi đến bên Phục Hoàn, trong ánh mắt kinh nghi bất định:
- Phụ thân, bệ hạ nói thật sao? Người thực sự tính toán cho Phục Tôn tới Kinh Châu?
Phục Tôn chính là đệ đệ mà nàng quý nhất, từ bé đã thông minh lanh lợi, nhu thuận biết điều, có rất nhiều chỗ giống với Hoàng Thái Tử Lưu Phùng đã mất, bởi vậy thường cách một khoảng thời gian nàng sẽ cho Phục Tôn tiến cung một thời gian ngắn, bây giờ nghe nói phụ thân phái Phục Tôn đến Kinh Châu, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận