Tam Quốc Tranh Phong

Chương 28

- Đại ca.
- Chủ công.
- Đại công tử.
Mấy người thấy Lưu Kỳ tới liền dồn dập tiến lên chào hỏi, trên mặt không khỏi toát lên vẻ lo lắng.
Lưu Kỳ thấy nhiều người chờ minh như vậy, có chút lúng túng nói:
- Mọi người đến sớm quá a,
Vừa mới nói xong Lưu Bàn liền vội vàng nói:
- Đại ca đã gặp chuyện không may.
Trong lòng Lưu Kỳ bồi hồi một chút, thầm nghĩ mình vì sao mọi việc đều không xuôi, lúc này vừa mới tỉnh lại vài ngày đã liên tục gặp chuyện phiền toái, sắc mặt cũng không biểu hiện gì, hỏi:
- Ủa, đã xảy ra chuyện gì? Ta thấy sắc mặt mấy người đều rất u sầu, không phải xảy ra chuyện lớn gì đấy chứ?
Lưu Bàn nói:
- Đại ca, hiện tại trong thành Tương Dương đã vô cùng hỗn loạn. Trương Duyệt kia bị cướp đi rồi.
Lưu Kỳ nghe vậy trong đầu vô cùng mịt mờ, chỉ có điều biết chuyện xảy ra tuyệt đối không nhỏ, quay đầu về phía Lưu Tu nói:
- Tam đệ nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lưu Tu thở dài một hơi nói:
- Đại ca biết chuyện ám sát đêm qua chứ?
Lưu Kỳ nghi hoặc nói:
- Tất nhiên ta biết, chẳng lẽ đã điều tra ra người đứng sau vụ này? Hay là người đứng phía sau bối cảnh thâm hậu, chúng ta không đối phó được?
Lưu Tu lắc đầu nói:
- Đại ca cũng biết vụ ám sát đêm qua không chỉ nhằm vào đại ca, mà nhằm vào rất nhiều người tham gia yến tiệc. Sau hôm nay thống kê có tất cả hơn hai mươi quan viên đêm qua bị ám sát, chỉ có một quan viên đêm qua bị ám sát gần đại ca may mắn thoát nạn, còn những kẻ khác đều bị hại.
- Cái gì?
Lưu Kỳ khó tin nói. Vào ngày mừng thọ Lưu Biểu, ám sát quan viên tham gia yến tiệc mừng thọ Lưu Biểu, đó là không để Lưu Biểu vào mắt, đó là trắng trợn coi thường. Như vậy, có thể tưởng tượng được sự phẫn nộ của Lưu Biểu sau khi biết vụ việc này.
Lưu Kỳ thoáng bình ổn tâm tình, nói:
- Trương Duyệt kia lại xảy ra chuyện gì?
Lưu Tu do dự một chút nói:
- Đêm hôm qua, đại lao Tương Dương bị cướp, quản ngục ngoại trừ một tên thoát nạn còn lại đều bị giết, Trương Duyệt đã bị cướp đi.
Lưu Kỳ vừa mới bình tĩnh trở lại lại vô cùng sợ hãi, nếu như nói ám sát quan viên chính là khiêu khích đối với Lưu Biểu, như vậy cướp ngục chính là tuyên chiến đối với Lưu Biểu, cũng là tuyên chiến đối với Kinh Tương.
Sau hồi lâu Lưu Kỳ mới tỉnh lại trong cơn sợ hãi, tỉ mỉ suy nghĩ, cảm thấy chuyện tình có chút kỳ quái. Đầu tiên Lưu Kỳ cảm thấy có người vào lúc này muốn châm ngòi khiến các chư hầu dao động. Thế nhưng lại cảm thấy chuyện này không có khả năng, hiện tại thế lực các chư hầu thật vất vả mới hợp tác với nhau, không ai muốn đả động với Tương Dương vào lúc này, bởi vì chỉ cần có chút đả động sẽ khiến các chư hầu hỗn chiến.
- Chỉ có mình Trương Duyệt bị cướp đi hay còn có những tên khác?
Lưu Kỳ hỏi.
- Toàn bộ đại lao Tương Dương đều là thiết lao, không có chìa khóa không thể mở, vì thế chỉ có mình Trương Duyệt bị cướp đi.
Lưu Tu suy nghĩ một chút nói.
Lưu Kỳ hít sâu một hơi, trong lòng đã rõ chuyện này phần lớn là do Trương Tiện làm, Trương Tiện cướp ngục, ám sát hắn thì cũng thồi, nhưng ngay cả quan viên Tương Dương cũng ám sát vậy không hề đơn giản, trừ phi y muốn mưu phản. Ám sát quan viên trong thành Tương Dương, không chỉ chọc giận Lưu Biểu, e là cũng đã đắc tội đối với toàn bọ quan viên lớn nhỏ trong thành Tương Dương, không mưu phản cũng không được, hiện tại xem ra Trương Tiện này đã sớm chuẩn bị mưu phản.
- Đại ca. . .
Lưu Bàn ở bên thấy Lưu Kỳ trầm ngâm, liền hô.
- Ta không sao, việc này chắc chắn là Trương Tiện làm.
Lưu Kỳ không giấu diếm, bởi người đang ngồi đều là người đáng tin cậy.
- Đại ca, chẳng lẽ Trương Tiện này muốn tạo phản?
Lưu Bàn khó tin nói.
- Thỏ nóng còn cắn người, huống hồ là người.
Lưu Kỳ cười lạnh nói.
- Đại ca, vậy vì sao y phải ám sát quan viên thành Tương Dương, phải biết rằng y làm như vậy ngay cả đường lui cũng không còn?
Lưu Tu chau mày nói.
- Chẳng qua chỉ muốn kéo dài thêm thời gian mà thôi, nếu ta đoán không nhầm, Trương Tiện từ lâu đã muốn mưu phản, chỉ là Trương Duyệt phá rối kế hoạch của y, y mới không thể không sớm khởi sự. Ám sát quan viên chính là gây hỗn loạn, để y có thêm thời gian chuẩn bị.
Lưu Kỳ vốn không cần giải thích rõ ràng, nhưng đám người Lữ Giới vừa mới nương tựa, nếu không để bọn họ triển lãm vài thứ bọn họ sẽ không chịu phục, tuy không đến mức phản bội, nhưng cũng không tận tâm tận lực. Huống hồ còn có Cam Ninh còn chưa chính thức tỏ ý quy thuận.
- Cam huynh, ở đây đã quen chưa?
Lưu Kỳ quay đầu nhìn về phía Cam Ninh.
- Cũng ổn, đa tạ đại công tử.
Cam Ninh tự nhìn biết Lưu Kỳ muốn mời chào mình, y cũng muốn tìm một chủ công anh mình, Lưu Kỳ hiện tại thoạt nhìn cũng được, nhưng dù sao vừa mới tiếp xúc thời gian ngắn, vì thế vẫn chưa đưa ra quyết định.
- Cam huynh khách khí rồi, tám trăm kỵ binh của huynh khi nào sẽ tới? Đến lúc đó ta sẽ cùng huynh tới nghênh đón.
Tám trăm kỵ binh Cẩm Phàm quanh năm trinh chiến với Cam Ninh, tất nhiên là tinh nhuệ nhất trong tinh nhuệ. Lưu Kỳ hiện tại không có binh quyền, nói không chừng tám trăm kỵ binh này sẽ trở thành đội quân đầu tiên trong tay hắn.
- Tạ ơn đại công tử.
Cam Ninh có chút cảm kích đối với Lưu Kỳ, đừng nói vài ngày qua giải vây giúp y. Nếu tám trăm kỵ binh kia không ai dẫn dắt, vào thành cũng là vấn đề khó, hiện tại có lời nói của Lưu Kỳ tự nhiên không thành vấn đề. Mặc dù Lưu Kỳ làm vậy khiến y nghi ngờ, nhưng giúp chính là giúp, điểm này không thể phủ định. Cam Ninh y từ trước đến nay có ân tất báo, không bao giờ thoái thác.
- Cam huynh không cần khách khí, sau này không chừng còn phải làm phiền huynh.
Lưu Kỳ cười nói.
- Đại công tử nói rất đúng, sau này nếu có chuyện gì xin cứ việc sai bảo.
Cam Ninh không chút do dự nói.
Vào lúc này, có một gã hạ nhanh bước nhanh tiến vào hành lễ nói:
- Khởi bẩm thiếu gia, Châu Mục đại nhân phái người gửi lời, mời thiếu gia tới bàn việc.
- Ta biết rồi, ngươi nói ta sẽ lập tức đi tới.
Lưu Kỳ phân phó nói, trong lòng cũng có chút kích động, dựa theo ký ức, Lưu Biểu này đã lâu rồi không thúc hắn đi bàn việc. Lần này triệu tập hắn đi, e là hắn lần này biểu hiện trên yến tiệc đã lọt vào mắt xanh của Lưu Biểu, đây chính là khen thưởng. Nếu hắn muốn kế thừa vị trí của Lưu Biểu, thái độ của Lưu Biểu cực kỳ quan trọng. Lưu Kỳ tuy không quá cần cái này, nhưng quan hệ phụ tử quá căng thẳng cũng không tốt. Bằng không sẽ bị người ta nói là bất hiếu, tại thời kỳ này bất hiếu là tội lớn, nếu thực sự như vậy, ai còn dám nguyện trung thành với hắn.
. . . . .
Trên con đường ba mươi dặm thành Tương Dương, một đám người đang cưỡi ngựa đi về phía thành Tương Dương. Người cầm đầu chính là gã thanh niên ngày hôm qua đi bên cạnh Cam Ninh.
Tám trăm người này chính là Cẩm Phàm tặc nổi tiếng Kinh Tương, giờ phút này nhìn sắc mặt từng người đều rất mệt mỏi, nhưng toàn thân cẩm y không hề lộn xộn, chuông gió trên cổ ngựa theo vó ngựa réo vang ring ring, không ổn chính là ánh mắt nhìn về phía người qua đường âm lãnh dị thường khiến cho người đi đường đều phải tránh né.
Bạn cần đăng nhập để bình luận