Tam Quốc Tranh Phong

Chương 284

Lúc trước Lưu Bị đông chinh Tôn Quyền, Gia Cát Lượng đều khuyên bảo mà không có kết quả, cuối cùng đại bại quay về, nếu Pháp Hiếu Trực không chết, có lẽ đã ngăn cản được Lưu Bị đông chinh.
Pháp Hiếu Trực và Gia Cát Lượng là hai người trọng yếu nhất dưới trướng của Lưu Bị. Lưu Bị từng nói Gia Cát Lượng là hoằng cổ, Pháp Chính là chủ mưu. Hai người hỗ trợ lẫn nhau giúp Lưu Bị có thể đánh Thục Quốc to lớn kia.
Tuy rằng bây giờ Lưu Kỳ không biết Pháp Hiếu Trực ở đâu, nhưng muốn lôi kéo Trương Tùng, không những có thể có được bản đồ Ích Châu, đồng thời cũng có thể lôi kéo được một phần quan viên Ích Châu.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lưu Kỳ, Trương Tùng nhìn Lưu Kỳ đang ngồi trước nhất. Biết Trương Tùng phát hiện, Lưu Kỳ cũng không để ý, chắp tay với Trương Tùng coi như chào hỏi.
- Sao Lưu Kỳ đối với ta khách khí như vậy
Tuy rằng Trương Tùng không biết dụng ý của Lưu Kỳ, nhưng cũng chắp tay đáp lễ.
- Phu quân, sao chỉ có đối hắn vài phần kính trọng vậy?
Tân Hiến Anh chú ý tới hành động của Lưu Kỳ, nghi ngờ hỏi.
- Người này là trọng thần của Ích Châu dưới trướng Lưu Chương, hơn nữa còn có tài nhìn một lần liền không quên, trong đầu có chứa địa hình sơn xuyên của Ích Châu, thành trì, tình hình pháo đài phòng ngự của Ích Châu.
Lưu Kỳ cười cười nói, Trương Tùng nhất định phải là người của hắn.
- Phu quân nghĩ thật chu đáo.
Tân Hiến Anh biết bước tiếp theo của Lưu Kỳ chính là muốn công chiếm Ích Châu, đương nhiên sẽ không bỏ được bản đồ Ích Châu. Đặc biệt là tình hình các cửa khẩu phòng thủ của Ích Châu.
Hai người Lưu Kỳ đang nói chuyện, trên trận đã phân thắng bại, đối với lời nói của Gia Cát Lượng, Giả Hủ không phản bác, không phải không nói lại mà là bất tiện để nói. Hiện tại dù sao Giả Hủ cũng là người của Trương Tú, nếu trước mặt nhiều người như vậy ra tay cãi giúp Tào Thào, nếu để Trương Tú nghe được, mặc dù Trương Tú tín nhiệm y cũng có phần hoài nghi. Giải thích một lần cũng được, nhưng nếu lặp đi lặp lại nhiều lần thì e là giống như nói cho người khác biết trong lòng y có ý khác.
Giả Hủ không nói lời nói, bên kia Tuân Văn Nhược cũng không nói, trên trận đã yên tĩnh trở lại.
Sắc mặt Tuân Văn Nhược có chút sa sút, y không ngờ tới Kinh Châu lại khiến y hai lần chịu thiệt, nếu tiếp tục tranh cãi nữa thì chẳng phải là đại nhân. Tuân Văn Nhược nhìn sang bên Hứa Chử, thực sự y cũng không nghĩ đến mức Hứa Chử phải lên sân, dù sao y cũng rất tự tin với tài năng của mình, nhưng trải qua hai lần thất bại kia, y cũng chẳng còn mặt mũi nào tiếp tục tái biện nữa, hiện giờ chỉ có thể dùng đến Hứa Chử để đả kích sĩ khí Kinh Châu thôi.
Tuy rằng Hứa Chử không thạo văn mặc, nhưng cũng nhìn ra vừa rồi Tuân Văn Nhược phải chịu thiệt, mặc dù trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng cũng không quá để ý. Đến Tương Dương là Tào Tháo thông báo qua, Tương Dương văn phong cực thịnh, mặc dù Tuân Văn Nhược có thể nói là siêu phàm nhưng nói không chừng cũng phải chịu thiệt thòi, đến lúc đó chính là lúc hắn ra tay, tuy rằng Tương Dương có nhiều người tài nhưng chỉ riêng không có võ tướng lợi hại nào. Đừng nói là so được với Hứa Chử, điểm này bất luận là Tào Tháo hay là Tuân Văn Nhược đều cảm thấy tự tin.
- Đám người các ngươi chỉ biết vũ văn lộng mặc (chơi chữ), cũng chẳng có tác dụng gì. Ta, Hứa Chử đây, nếu ở chỗ này, trước đánh bại được ta rồi nói sau.
Thân thể hình tháp to lớn của Hứa Chử rầm rầm đứng lên, đi vào chính giữa sàn đấu võ quát.
- Hóa ra là có Hổ si xưng danh là tướng quân Hứa Chử, ngưỡng mộ đã lâu.
Gia Cát Lượng không lập tực đi xuống đài, mà là tiến lên hỏi. Trên giáo trường văn võ đấu, đương nhiên Lưu Kỳ và đám người Gia Cát Lượng cũng đã dự liệu được, đương nhiên không chút lo lắng.
Gia Cát Lượng hành động như vậy nhưng lại khiến Lưu Kỳ có chút sợ hãi, bên cạnh Triệu Vân cũng là đầy đề phòng, nếu Hứa Chử nhân cơ hội làm khó dễ, Gia Cát Lượng không chết cũng là bị trọng thương.
- Thư sinh ngươi, nhanh chạy khỏi, nếu không đừng trách ta vô lễ.
Mắt Hứa Chử to như chuông đồng, gắt gao nhìn chằm chằm Gia Cát Lượng, quả nhiên là rất bất mãn chuyện Gia Cát Lượng khiến cho Tuân Văn Nhược chịu thiệt.
- Ha ha, tướng quân Hứa Chử có thể đã quên, nơi này là Kinh Châu chứ không phải Hứa Đô, tướng quân Hứa Chửu muốn làm càn ở đây thì cũng phải có người đồng ý mới được.
Gia Cát Lượng thản nhiên đứng, không chút sợ hãi, nói:
- Vừa rồi tướng quên nói như vậy cũng có thật bất công, chẳng hay là Văn Nhược tiên sinh trong mắt người một chút cũng không có tác dụng?
Nếu là những người khác đối mặt với Hứa Chử hung hãn, lúc này không chừng đã ngã ra đất rồi, nhưng Gia Cát Lượng vẫn thản nhiên đứng, ngửa đầu nhìn thẳng Hứa Chử, khí thế trên không chút nào mất tinh thần, ngược lại có chút áp chế thân hình cao lớn, khí thế hung hãn của Hứa Chử. Bây giờ y đang đại biểu cho Kinh Châu, là người đại diện cho Lưu Kỳ, sao có thể lùi bước được, một khi đã chùn bước tức thì sẽ khiến Lưu Kỳ mất mặt, nếu thật sự lui xuống, trong mắt mọi người ở đây y là một tên thư sinh nho nhã yếu đuối rồi.
Thấy Gia Cát Lượng như vậy, ngược lại Lưu Kỳ lại nhẹ nhàng thở phào. Gia Cát Lượng là ai, đây chính là Thừa tướng Thục Quốc tiếng tăm lừng lẫy, phụ tá Lưu Bị mở ra một thế chân chân vạc Thục Quốc một phương. Nhân vật như vậy sao có thể yếu thế trước mặt một võ tướng được.
Phản ứng của Gia Cát Lượng khiến ánh mắt mọi người trên giao trường sáng lên, có thể tham gia yến hội của Lưu Kỳ cũng không phải người thường, đương nhiên đã nhìn ra tài siêu phàm của Gia Cát Lượng, uy vũ bất khuất, hiên ngang mà đứng, nhân tài như vậy đúng là tri thức điển hình.
Phản ứng của Gia Cát Lượng cũng khiến Hứa Chử sửng sốt, gã ở Hứa Đô thử chiêu này một trăm lần đều nghiệm cả trăm, bất luận là xảy ra chuyện gì, chỉ cần gã đứng ra thét một tiếng, vốn không có ai dám phản đối, không ngờ người thanh niên trước mặt gã lại không để ở trong lòng, lại có thể thẳng mặt khiển trách, trong lòng Hứa Chưa có chút bối rối, tuy nhiên lập tức thay thế bởi phẫn nộ, một thư sinh yếu đuối như vậy mà không để gã trong mắt, thật sự là đáng chết.
- Hứa Chử tướng quân, khí thế thật lớn!
Thấy Hứa Chử cả người đều toát ra khí thế linh hoạt, sắc bén, Lưu Kỳ không khỏi nhíu hai mắt lại, tại khe mắt kia, hàn quang lóe ra, Lưu Kỳ làm bộ lấn tới. Nếu Hứa Chử dám ra tay với Gia Cát Lượng, hắn nhất định sẽ không giữ lại một tên sứ giả nào của Tào Tháo.
Cảm giác được khí thế của Hứa Chử có biến hóa không chỉ mình Lưu Kỳ, trên giáo trường mọi người cũng cảm giác được, cách đó không xa, Triệu Vân đã đứng lên, cả người căng thẳng, một khi Hứa Chử có hành động gì, y sẽ tiến lên trước ngăn cản. Phi Hổ Vệ bốn phía cũng cùng nhau tiến lên trước một bước, cả người sát khí cuồn cuộn, một chút sơ sảy cũng sẽ vây giết Hứa Chử.
Thanh âm của Lưu Kỳ đặc biệt lạnh giá, cho dù ai cũng đều thấy được Lưu Kỳ đang phẫn nộ. Tuân Văn Nhược nghe được lời nói của Lưu Kỳ thì biến sắc, thanh niên này tài năng không kém, nếu có thể ngay tại chỗ đánh hắn chết, hiển nhiên sẽ khiến Kinh Châu chịu tổn thất rất lớn, nhưng hiện tại tình hình bốn phía đều gây bất lợi cho Hứa Chử, nếu Hứa Chử thật sự sẽ giết chết Gia Cát Lượng, nói không chừng Lưu Kỳ sẽ lập tức hạ lệnh giết chết Hứa Chử ngay tại trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận