Tam Quốc Tranh Phong

Chương 310

- Văn Hòa tiên sinh, mời.
Giả Hủ vừa mới vào thư phòng, đã thấy Lưu Kỳ ngồi ở bên cạnh bàn đưa tay mời Giả Hủ nhập tọa, trên bàn có hơn mười món điểm tâm tinh xảo, và một vò rượu đang lan toả mùi thơm đậm đặc.
Giả Hủ vừa thoáng ngửi qua đã biết rượu này là rượu của Tụ Phúc Lầu. Tụ Phúc Lầu nổi danh như vậy, y đến Tương Dương dĩ nhiên sẽ không bỏ qua. Thấy Lưu Kỳ có lời mời, Giả Hủ cũng không chối từ đi đến ngồi đối diện với Lưu Kỳ.
Uống rượu nói chuyện phiếm vốn hẳn nên ở trong hoa viên hoặc là trên đại điện, nhưng lúc này hai người đều không có cảm thấy có chút nào không thỏa.
Hai người ngồi đối diện nhau tự rót uống một mình, không có ý chào hỏi đối phương, sau khi vài ly rượu vào bụng, hai người mới ngẩng đầu đánh giá đối phương.
- Chắc hẳn tiên sinh đã biết rõ mục đích ta lần này mời tiên sinh tới đây rồi đúng không.
Lưu Kỳ cười cười nói.
- Việc này khoan hãy nói đã, ta muốn biết câu nói kia của ngươi rốt cuộc là từ đâu mà ra, có ý nghĩa gì.
Giả Hủ khoát tay trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi.
- Đó là ta nghe được từ một vị ẩn sĩ, ông ta nói cho ta biết làm mưu sĩ nên mưu kỷ, mưu nhân, mưu binh, mưu quốc, mưu thiên hạ.
Lưu Kỳ một mặt nhấp chút rượu một mặt thản nhiên mà nói.
- Ồ, những lời này đích thật là danh ngôn chí lý, làm mưu sĩ có thể làm được như thế, mới xem như một mưu sĩ thành công.
Giả Hủ cười to nói.
- Đúng vậy, những lời này nói không sai, nhưng có thể làm được những lời này lại không có mấy người. Cũng không biết tiên sinh có phải một cái trong đó hay không.
Lưu Kỳ ngẩng lên nói với Giả Hủ.
- Ồ, xem ra hôm nay Nếu ta không đáp ứng, Đại công tử chắc là sẽ không cho ta rời khỏi đấy.
Giả Hủ thu tươi cười, trầm giọng hỏi.
- Đúng vậy, hôm nay tiên sinh chỉ có đáp ứng mới có thể rời khỏi, nếu không chỉ sợ tiên sinh cả đời này cũng sẽ không rời khỏi Tương Dương rồi.
Lưu Kỳ cũng không giấu diếm ăn ngay nói thật.
- Ha ha.
Giả Hủ cười cười không nói gì, y biết rõ Lưu Kỳ tuy rằng nói rất nhẹ nhàng, nhưng một khi mình cự tuyệt, hắn sẽ không chút lựa chọn giam lỏng mình.
Lưu Kỳ không nói gì, mà tự rót uống một mình đợi quyết định của Giả Hủ. Hắn không khuyên bảo Giả Hủ, bởi vì hắn biết những thứ này đều là phí công, thế cục trước mặt trong lòng Giả Hủ rõ ràng, ông ta sẽ không bởi vì mấy câu của mình mà thay đổi quyết định.
Khác với Gia Cát Lượng và Bàng Thống, Gia Cát Lượng có lý tưởng khôi phục Hán thất, vì lý tưởng này Gia Cát Lượng không thiết điều gì ả, thậm chí cả tính mạng của bản thân, điểm này từ Lục Xuất Kỳ Sơn (*) của Gia Cát Lượng, cuối cùng bệnh chết tại Ngũ Trượng Nguyên cũng biết, Gia Cát Lượng có lý tưởng, y sẽ vì lý tưởng này mà cố gắng, mà phấn đấu, y chấp nhất cho lý tưởng của chính mình.
(*):Chiến tranh Thục-Ngụy (228-234), hay còn gọi là Gia Cát Lượng Bắc phạt hoặc Lục xuất Kỳ Sơn.
Mà Bàng Thống cũng có lý tưởng của mình, lý tưởng của y là đem tài năng của mình dùng trên chiến trường, bởi vậy người nào cho y cơ hội này, y sẽ vì người đó dốc sức, đúng mới miêu tả kẻ sĩ chết vì tri kỷ.
Nhưng Giả Hủ lại khác, trong lòng Giả Hủ cũng không có lý tưởng nào, cố gắng lớn nhất cả đời y chính là làm tốt một mưu sĩ, một mưu sĩ đủ tư cách là thành công rồi, cho nên y cũng không vì lý tưởng mà đi cố chấp kiên trì, chính bởi vì như thế Lưu Kỳ sẽ không nói lời vô ích với Giả Hủ, hắn cần phải làm chính là nói ra suy nghĩ trong lòng, đem quyền quyết định đó giao cho Giả Hủ, Giả Hủ tự sẽ căn cứ thế cục trước mặt mà đưa ra quyết định hợp lý.
Nếu Giả Hủ không nguyện dốc sức cho mình, dù là mình giết y thì y cũng không sẽ thay đổi chủ kiến, bởi vì việc mình giết y sẽ càng khiến y cố kỵ chuyện của mình. Tuy nhiên, hiện tại dường như cũng không có chuyện gì khiến Giả Hủ như thế.
Giả Hủ từ khi xuất sĩ tới nay, trước sau phụ tá Lý Thôi, Trương Tú, trong lịch sử Giả Hủ sau đó còn phụ tá Tào Tháo. Lý Thôi diệt vong, Giả Hủ phụ tá Trương Tú, Trương Tú hàng, Giả Hủ phụ tá Tào Tháo, mỗi một bước của Giả Hủ đều suy nghĩ bảo vệ bản thân trước tiên, đây mới là mấu chốt Giả Hủ sừng sững không ngã.
Lưu Kỳ không nói lời nào, Giả Hủ cũng không nói chuyện. Giả Hủ lúc này tuy rằng biểu hiện ra vẻ bình tĩnh, nhưng mà trong lòng lại đang do dự, y muốn cùng Trương Tú đồng thời quy hàng Tào Tháo, y cho rằng Tào Tháo mới là nhân vật có khả năng vấn đỉnh thiên hạ nhất. Tuy rằng biểu hiện của Lưu Kỳ khiến y chấn động, nhưng y cũng không có vì thế mà thay đổi cái nhìn của mình.
Nhưng lúc này y đang ở Tương Dương, hơn nữa ngay tại trong phủ Lưu Kỳ, sống chết của y đều nằm trong tay Lưu Kỳ, y lại không thể không đáp ứng điều kiện của Lưu Kỳ, nếu giả ý đáp ứng Lưu Kỳ y cũng không thèm làm như thế.
- Xin hỏi Đại công tử, Tuyên Uy hầu lúc này đang ở đâu?
Giả Hủ nghĩ tới Trương Tú. Trương Tú đối đãi y không tệ, dù mình dốc sức vì Lưu Kỳ, cũng không thể không quan tâm gì đến Trương Tú.
- Tiên sinh không cần lo lắng, đây là thư tay của Tuyên Uy hầu.
Lưu Kỳ nói xong đưa tấm vải bên cạnh bàn cho Giả Hủ.
Giả Hủ tiếp nhận khăn vải, mở ra xem qua, trên đó đích thật là bút tích của Trương Tú, từ trên đó y biết rằng lúc này Trương Tú cũng không có bất kỳ nguy hiểm gì, hơn nữa hắn ta còn thuyết phục mình hiệu lực cho Lưu Kỳ.
Cẩn thận xem hết nội dung trên khăn vải, Giả Hủ khẽ thở dài, giữa những hàng chữ Trương Tú cũng không phải trong tình huống bị người ta uy hiếp viết phong thư này, mà là tự nguyện viết đấy.
Gấp lại khăn vải, Giả Hủ lại nhìn Lưu Kỳ, trong lòng đã có quyết định, cùng lắm thì chờ sau khi Lưu Kỳ diệt vong lại tìm nơi nương tựa người khác là được. Giả Hủ đứng dậy rời khỏi bàn, khom mình thi lễ:
- Tham kiến chủ công.
- Tốt, Văn Hòa xin đứng lên.
Mặc dù biết Giả Hủ không phải thật tâm quy thuận, nhưng Lưu Kỳ vẫn rất cao hứng, hắn nắm chắc sẽ khiến cho Giả Hủ cam tâm tình nguyện dốc sức cho mình.
- Ha ha, Hai ngày nữa là Tuyên Uy hầu tới Tương Dương rồi, đến lúc đó còn cần Văn Hòa thay phụ thân trấn an một phen đấy.
Lưu Kỳ mời Giả Hủ ngồi xuống nói.
- Nguyện vì chủ công phân ưu.
Giả Hủ không chối từ, nếu đầu phục Lưu Kỳ, đó là việc mình sẽ làm, về phần Lưu Kỳ có tiếp nhận hay không, đó là việc của Lưu Kỳ. Đây mới là suy tính trong lòng Giả Hủ.
- Nguyện vì chủ công phân ưu...
Giả Hủ không chối từ, nếu đầu phục Lưu Kỳ, vậy đó là việc mình nên làm, về phần Lưu Kỳ có tiếp nhận hay không, đó là việc của Lưu Kỳ. Đây mới là suy tính trong lòng Giả Hủ.
- Tốt, một khi đã như vậy vậy sau này Văn Hòa hãy ở bên cạnh ta, lúc nào cũng phải nhắc nhở ta.
Lưu Kỳ cười nói. Sở dĩ hắn đối với Giả Hủ như vậy, cũng bởi vì nếu Giả Hủ đã đáp ứng dốc sức vì hắn cũng sẽ không qua loa cho xong, bất kể ở bên cạnh ai Giả Hủ đều luôn làm việc bản thân nên làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận