Tam Quốc Tranh Phong

Chương 338

Một gã Phi Long quân đi vào trong đại trướng bẩm báo với Văn Sính.
- Ta biết rồi.
Văn Sĩnh bình tĩnh nói. Nói xong cũng không để ý tới binh sĩ này nữa. Binh sĩ thấy Văn Sính như thế bèn lẳng lặng lui ra khỏi lều lớn.
Việc Triệu Vân rời khỏi thành Văn Sính cũng không hề nghi ngờ. Ngay vừa rồi Triệu Vân đã đến bẩm báo với ông. Tuy rằng bởi mệnh lệnh của Lưu Biểu nên Văn Sính không giao cho Gia Cát Lượng chút binh quyền nào, nhưng việc lần trước Văn Sính nợ Lưu Kỳ một ân tình, có qua có lại mới toại lòng nhau, Văn Sính bèn giao Phi Long Vệ cho Triệu Vân.
Câu nói vừa rồi của Triệu Vân đích thực khiến ông ngạc nhiên. Nếu Trieuj Vân không nói quả thật Văn Sính không phát hiện ra điều khác thường của Giang Đông. So với mấy lần trước, lần này binh mã Giang Đông gần như xuất động toàn bộ, mà ngay cả Tôn Sách cũng mang theo Thân Vệ Doanh tới rồi. Văn Sính ban đầu vốn không để ý đến ngay lập tức hạ lệnh tập kết các Phi Long quân ở các nơi Giang Hạ tới ba thành Giang Hạ, Hạ Khẩu và Giang Lăng, giữ nghiêm ba thành này. Mà ngay cả thủy quân Giang Hạ cũng theo mệnh lệnh của Văn Sính cẩn trọng thủ thủy trại không được xuất chiến.
Dù sao Văn Sính không có tầm mắt như Gia Cát Lượng, không nhìn thấu ý đồ của Giang Đông. Tuy nhiên có thể làm như thế Giang Đông muốn đánh hạ được Giang Hạ chỉ sợ cũng không dễ dàng.
Văn Sính là đại tướng dưới trướng Lưu Biểu, cũng là thân tín của Lưu Biểu, nên hiểu về Lưu Biểu hơn so với người khác, thậm chí Vương Uy cũng không bằng. Mặc dù ông không ở bên cạnh Lưu Biểu, nhưng đối với mỗi mệnh lệnh của Lưu Biểu đều có thể nhìn ra tâm tư của Lưu Biểu. Lưu Biểu không cho Gia Cát Lượng tiếp xúc binh quyền của Phi Long quân, chẳng khác nào là không muốn Lưu Kỳ nắm trong tay Phi Long quân và Phi Hổ Quân.
Tuy rằng Lưu Kỳ bây giờ có thể điều động Phi Hổ Quân và Phi Long quân, nhưng chỉ cần Lưu Biểu ra lệnh một tiếng Phi Hổ Quân Vương Uy và ông tất sẽ không nghe theo mệnh lệnh của Lưu Kỳ, điểm này Văn Sính hiểu rất rõ.
Văn Sính có thể nhìn ra Lưu Biểu rất coi trọng Lưu Kỳ, thậm chí nói Lưu Biểu đã coi Lưu Kỳ là nười nối nghiệp. Nhưng Lưu Biểu cũng sẽ không để cho thế lực của Lưu Kỳ vượt qua mình, đây là thái độ của Lưu Biểu. Điểm này Vương Uy khả năng nhìn không ra, nhưng Văn Sính lại nhìn ra. Tính cách nghi kỵ của Lưu Biểu không thể nào để cho thế lực của Lưu Kỳ từng bước tăng cao. Điểm này Văn Sính hiểu rất rõ.
Chính bởi vì như thế, sau khi đám người Gia Cát Lượng đến Văn Sính mới không nhắc tới binh quyền trước mặt Gia Cát Lượng. Một mặt là bởi vì mệnh lệnh của Lưu Biểu, về phương diện khác cũng là bởi vì Gia Cát Lượng còn quá trẻ, khiến Văn Sính nghĩ Gia Cát Lượng không thích hợp lãnh binh.
Hiện giờ sau khi nghe được câu nhắc nhở của Triệu Vân, Văn Sính mới biết được sự bất phàm của Gia Cát Lượng. Nghĩ Lưu Kỳ cũng tuổi còn trẻ mà có được thành tựu như thế, hơn nữa Lưu Kỳ xưa nay có nhận thức con người rõ ràng, sẽ không vô duyên vô cớ phái một người gây thêm loạn đến cho ông.
Huống chi Gia Cát Lượng và Bàng Thống nổi danh, Bàng Thống đã thu hồi Uyển Thành đánh lui Tào Binh tập kích, Gia Cát Lượng hẳn cũng sẽ không kém cạnh. Nghĩ vậy, Văn Sính thở phào, thầm quyết định nếu thật sự ngăn cản không được thì sẽ đi tìm Gia Cát Lượng, nói không chừng hắn sẽ có biện pháp.
Tương Dương, trong phủ Lưu Kỳ.
- Chủ công, đây là danh sách mà mấy ngày nay ra vào Thái phủ, trong đó có người mà Thái Mạo từng lén lút đi gặp.
Một gã Cẩm Y Vệ đem một phong thư đưa cho Lưu Kỳ, khom người nói.
- Ừ, ta biết rồi.
Lưu Kỳ tiếp nhận thư xem xong trong lòng trầm xuống. Trong danh sách dính đến hơn mười đại tộc trong thành Tương Dương, trong đó bao gồm gia tộc Trương thị đứng sau Trương Doãn và gia tộc Vương thị đứng sau Vương Xán. Nhìn danh sách mà Lưu Kỳ kinh ngạc, hơn mười đại tộc này liên hợp lại đến tột cùng muốn làm gì.
- Ồ?
Trong mắt Lưu Kỳ lóe lên tia sáng, không khỏi híp hai mắt lại. Chỉ trong thời gian mấy ngày, Thái Mạo đã lén lút gặp tên thám tử trong thành Tương Dương mà Tuân Văn Nhược để lại khoảng bốn năm lần. Gặp mặt thường xuyên như thế khiến Lưu Kỳ đã mơ hồ hiểu ra chút gì đó.
- Xem ra này Thái Mạo không chỉ có sinh lòng phản ý, hơn nữa đã có một số hành động rồi. Hơn mười gia tộc này hợp lại binh mã bị khống chế cũng không ít, một khi loạn nổi lên Kinh Châu sẽ tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.
Lưu Kỳ mắt sáng rực nhìn hơn mười người trong danh sách, những người này đều là nhân vật quan trọng của Tương Dương, thế lực phía sau không nhỏ, hoặc nhiều hoặc ít đều có con cháu khống chế được một ít binh quyền.
Trong chuyện này gia tộc Thái thị đã khống chế gần bốn vạn binh mã và gần hai vạn thuỷ quân, nếu những người này thật sự mưu phản vậy thì Kinh Châu lúc này có thể không có quá nhiều tinh lực diệt trừ những phản quân này. Nghĩ đến đây trong mắt Lưu Kỳ lóe lên tia độc ác rồi biến mất ngay lập tức. Nếu những người này dám quấy rỗi thì hắn không ngại xử lý và nhổ tận gốc thế lực đằng sau những người này.
- Khởi bẩm chủ công, có một gã tên Mã Ấu Thường xin gặp.
Một gã Phi Hổ Vệ ở ngoài cửa khom người nói.
- Mã Ấu Thường? Mã Tắc?
Lưu Kỳ giật mình. Mã Tắc chẳng phải là nơi Mã Lương đó sao? Không ngờ hắn lại quên mất người này. Nói tới người này cũng coi như là một nhân tài, nếu không Gia Cát Lượng cũng sẽ không thường xuyên tới nghiên cứu thảo luận chiến sự, tuy nhiên cũng chính là bởi vì như thế cũng khiến cho Mã Tắc trở nên cao ngạo, chỉ biết là đọc binh thư lại đã quên việc quân.
- Cho gã vào.
Lưu Kỳ ngẫm nghĩ một chút vẫn cảm thấy nên gặp người này. Muốn biết người này như nào thì phải gặp mặt. Nếu người này thực sự có tài sẽ đưa gã tới tầng thấp nhất tôi luyện một thời gin ngắn, về sau hẳn có thể trọng dụng.
Không bao lâu một thanh niên mười mấy tuổi đi vào, nhìn thấy Lưu Kỳ vội khom mình thi lễ nói:
- Bái kiến Đại công tử.
Từ lúc Mã Tắc tiến vào Lưu Kỳ vẫn luôn quan sát đánh giá. Mã Tắc chỉ tầm mười bốn mười lăm tuổi, nhưng lại mi thanh mục tú, toát lên khí chất thanh tú, nhìn bề ngoài như học sinh đi học.
- Ngươi chính là đệ đệ của Mã Quý Thường đúng không. Không biết ngươi tới đây làm gì?
Lưu Kỳ cười cười bỏ đi ý nghĩ tôi luyện Mã Tắc. Mã Tắc này giờ còn nhỏ tuổi nói không chừng còn chưa được học thao lược binh pháp gì.
- Khởi bẩm Đại công tử, tại hạ phụng mệnh gia huynh đến truyền tin cho Đại công tử.
Mã Tắc cung kính nói.
Mã Tắc cấp bậc lễ nghĩa chu đáo hiển nhiên là được gia giáo nghiêm khắc. Mã thị ngũ thường quả nhiên không tầm thường, Lưu Kỳ lại càng đánh giá Mã Tắc cao hơn, nói:
- Ồ, Quý Thường bảo ngươi đưa tin gì?
Theo Lưu Kỳ cùng lắm là Mã Lương nhờ vả Lưu Kỳ chăm sóc đệ đệ của mình, nếu không cũng sẽ không bắt một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi đến truyền tin.
- Là Gia Cát quân sư mệnh tại hạ đưa tin cho Đại công tử. Quân sư nói lúc này can hệ trọng đại, Đại công tử nhất định phải cẩn thận làm việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận