Tam Quốc Tranh Phong

Chương 545

Giọng nói của Viên Thiệu vang lên, Tự Thụ giật mình, với tính cách đa nghi của Viên Thiệu, làm sao có thể để Trương Cáp, Cao Lãm dẫn đầu toàn quân? Khi nghe Viên Thiệu mệnh Thẩm Phối và Quách Đồ phụ trách đi theo tấn công thì Tự Thụ bất đắc dĩ cười gượng, với tính cách của ba người này làm sao có thể cam tâm trợ giúp hai người Trương Cáp tấn công Tào doanh, chỉ e rằng cho dù hai người này có thể đánh hạ Tào doanh thì cũng sẽ bị ba người này làm hỏng. Tự Thụ lắc đầu, trong lòng y đã mất đi hi vọng cuối cùng, nhìn đám người Quách Đồ lộ vẻ mặt vui mừng, y chỉ cười lạnh không nói.
- Hàn Mãnh dẫn theo năm ngàn binh mã tiếp viện Ô Sào.
Mệnh lệnh cuối cùng được ban ra, tất cả mọi người đều khom người lĩnh mệnh.
Lắc đầu, Tự Thụ cất bước đi ra, nhìn bầu trời tối đen như mực, trong lòng không hề cảm thấy nặng nề ngược lại lại thoải mái, tuy nhiên khi nghĩ đến Điền Phong ở trong đại lao Nghiệp Thành, trên mặt lộ ra vài phần nặng trĩu, với tính cách của Viên Thiệu, nếu binh bại liệu có giết Điền Phong cho hả giận?
- Tiên sinh.
Giọng nói của hai người truyền đến từ phía sau, cắt đứt dòng suy nghĩ của Tự Thụ.
- Trương tướng quân, Cao tướng quân.
Tự Thụ quay đầu, đúng là Trương Cáp và Cao Lãm.
- Tiên sinh vì chuyện hôm nay là phiền lòng?
Trương Cáp lộ đôi mắt sáng ngời, toàn thân lộ ra thái độ trầm ổn, thấy Tự Thụ như vậy không thể không hỏi.
- Cũng phải mà cũng không phải.
Tự Thụ lắc đầu, lúc này chưa phải lúc nói chuyện minh ước với Trương Cáp, hơn nữa y cũng không có ý định cùng Trương Cáp đầu nhập vào Kinh Châu.
- Hả?
Trương Cáp kinh ngạc nói.
- Sau ngày hôm nay, thắng bại của trận chiến sẽ được định đoạt, đến lúc đó hi vọng tướng quân có thể tự giải quyết cho tốt.
Tự Thụ nhìn Trương Cáp nói.
- Không biết tiên sinh có ý gì, xin chỉ giáo?
Trương Cáp ngẩn ra, khom người nói.
- Thật ra không chỉ giáo gì cả, tuy nhiên tướng quân cần phải cẩn thận đám người Quách Đồ, trận chiến này tướng quân đánh chính diện TàoTháo, nếu thắng thì tốt rồi nhưng nếu đánh bại, chỉ sợ sẽ phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm, tướng quân không được sơ suất.
Tự Thụ thở dài nói, đám người Quách Đồ đưa Trương Cáp lên đầu mục đích chính là nếu thất bại sẽ đưa Trương Cáp ra chịu tội.
- Sao?
Trương Cáp biến sắc, vừa rồi hắn còn đang thắc mắc vì sao đám người Quách Đồ lại để hắn làm chủ tướng, lúc này khi nghe Tự Thụ nhắc nhở hắn mới hiểu mấu chốt trong đó, hơn nữa chỉ sợ không chỉ đám người Quách Đồ đối với hắn như hổ rình mồi mà Viên Thiệu cũng cực kỳ bất mãn với hắn, nếu không Viên Thiệu sẽ không để đám người Quách Đồ theo bên cạnh hắn như vậy.
- Tiên sinh…
Trương Cáp nhìn Tự Thụ, nếu Tự Thụ đã nói vậy thì nhất định là có biện pháp.
- Nếu lần này chiến bại, Ký Châu chỉ sợ không tha cho tướng quân.
Tự Thụ báo cho Trương Cáp biết một chút, y cũng không phải là khuyên bảo Trương Cáp quy thuận Kinh Châu, lúc này thiên hạ hỗn chiến, các lộ chư hầu cũng lên, Trương Cáp hẳn là nghĩ thực lực hiện giờ của Kinh Châu còn chưa đủ để Trương Cáp coi trọng. Y chỉ không muốn thấy Trương Cáp chết oan mà thôi, hơn nữa với tài trí của Trương Cáp, cho dù hắn không nói thì Trương Cáp cũng sẽ không có chuyện gì.
- Đa tạ tiên sinh.
Trương Cáp biến sắc, lập tức thi lễ với bóng lưng của Tự Thụ.
- Tiên sinh, dường như hôm này ngươi rất khác.
Trong đại trướng, Cao Lãm nghi hoặc nhìn Tự Thụ.
- Đúng vậy, bởi vì ngày hôm nay nhất định sẽ có một bên thắng và một bên thất bại.
Tự Thụ cười nói. Nếu Tào Tháo dám đem một vạn người đánh lén Ô Sào nhất định là đã có biện pháp tiêu hủy toàn bộ lương thảo trong Ô Sào, hơn nữa nếu hắn đoán không sai thì lúc này trong đại doanh của Tào Tháo đã có sự phòng bị binh mã Viên Thiệu đánh lén, Tào Tháo vừa muốn đánh bại Viên Thiệu vừa muốn khiến cho Viên Thiệu không có cơ hội trở mình.
- Hả?
Cao Lãm kinh ngạc nhìn Tự Thụ, hôm nay dường như Tự Thụ không giống với ngày thường.
- Ngươi còn nhớ ngày ta nói với ngươi chuyện minh ước không?
Tự Thụ không để ý tới sự kinh ngạc của Cao Lãm, hỏi.
- Minh ước?
Trên mặt Cao Lãm lộ ra vẻ nghi hoặc nói.
- Chính là minh ước giữa minh công và Kinh Châu, lúc đó ta còn đáp ứng Lưu Kỳ là nếu như minh công binh bại sẽ đầu nhập vào Kinh Châu, còn ngươi nữa, sẽ cùng ta tới đó.
Tự Thụ nhắc nhở.
- A, không phải là tiên sinh đang muốn…
Cao Lãm kinh ngạc nhìn Tự Thụ. Khi Tự Thụ nói với hắn chuyện này, hắn chỉ cười trừ, căn bản là chưa từng để ở trong lòng, bây giờ nghe Tự Thụ nhắc lại mới nghĩ tới.
Vào lúc này Tự Thụ lại nói chuyện này chẳng phải là nói minh công sẽ binh bại? Nhưng điều này sao có thể? Chuyện Ô Sào tuy hơi mạo hiểm nhưng Ô Sào có hai vạn đại quân coi giữ, cũng không nhất định sẽ bị Tào binh đánh hạ, lương thảo bên trong đó cũng nhất định sẽ bị thiêu hủy hoàn toàn? Ngược lại ở Tào doanh sao có thể ngăn cản được sự tấn công của mấy chục vạn đại quân?
Thấy Cao Lãm như vậy, Tự Thụ chỉ cười mà không nói.
- Giết!
Ô Sào, lúc này trong đại doanh đã đầy tiếng kêu la ầm ĩ. Khi Tào Tháo dẫn một vạn binh mã chạy tới Ô Sào, quân coi giữ Ô Sào không hề có sự phòng bị, Tào Tháo hạ lệnh tiến công ngay lập tức.
Binh lính phòng bị đại doanh không hề có sự phòng bị nên ngay lập tức bị binh lính dưới trướng Tào Tháo áp chế, nếu không phải là binh lính phòng thủ đại doanh số lượng không ít thì binh mã Tào Tháo đã đánh được vào doanh trại.
- Sao lại thế này?
Trong đại trướng vang lên nhiều tiếng tranh cãi ầm ĩ, tràn ngập mùi vị cay nồng, hơn mười tướng sĩ mặc khôi giáp đang ngồi quanh bàn mời rượu lẫn nhau, khắp nơi trong đó nều thấy được những vết nước do rượu để lại.
Nghe thấy tiếng hét hò bên ngoài, mấy người sửng sốt, một người trong đó nhìn ra ngoài đại trướng hét lên.
Mọi người đều kinh ngạc, một gã tiểu tướng lảo đảo đi vào đại trướng, không kịp thi lễ đã vội vàng nói:
- Tướng quân, quân địch tập kích đại doanh.
- Cái gì?
Hơn mười tướng lĩnh sắc mặt đều kịch biến, một người trong số đó thốt lên kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin, nhìn tiểu tướng thật lâu không nói gì. Chính là đại tướng trấn thủ đại doanh Thuần Vu Quỳnh.
- Tướng quân, Tào Tháo tập kích đại doanh, kính xin tướng quân sớm quyết định.
Tiểu tướng cười gượng gấp gáp nói.
- Đáng chết!
Thuần Vu Quỳnh ném chén rượu trên tay xuống đất, vang lên tiếng kêu cạch, người hắn đã nhanh chóng bước nhanh ra khỏi đại trướng, chỉ còn lại tiếng quát lạnh lẽo.
- Trong vòng một nén nhang, nếu ai không trở về đúng vị trí của mình, để cho tối nay Tào binh công vào, ta sẽ là người đầu tiên giết người đó.
Tiếng quát lạnh lùng vang lên khiến cho hơn mười tướng lĩnh đều bừng tỉnh, một đám cuống cuồng đứng dậy giải tnas đi về vị trí của mình, tuy bình thường Thuần Vu Quỳnh đồng cam cộng khổ cùng bọn họ nhưng trong lúc giao chiến mà phạm sai lầm thì hắn cũng sẽ không do dự mà chém chết bọn họ.
Thuần Vu Quỳnh bước ra khỏi lều, bị gió lạnh tạt vào mặt khiến cho đầu óc đang u mê tỉnh táo lại không ít, quay đầu nhìn về phía tiểu tướng nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận