Tam Quốc Tranh Phong

Chương 526

Theo như tin tức có được không khó để biết, mấy vạn binh mã Ích Châu vẫn còn rất nhiều người vẫn bị nhốt ở quận Tử Đồng, những người này đã là lục bình không có rễ rồi, trước mặt đại quân Kinh Châu căn bản không có lực kháng cự, bởi vậy trận chiến này tổn thất của Ích Châu so với tổn thất thực tế còn lớn hơn, nghiêm trọng hơn.
Pháp Chính đem trận chiến lần này tỉ mỉ phân tích trước sau, hắn tự nhận thức chính mình trên vị trí của Gia Cát Lượng không có nắm chắc có thể chuyển bại thành thắng.
Hoặc là chính Gia Cát Lượng âm thầm chuẩn bị, nhưng từ phản ứng của Trương Nhậm thì thấy, rõ ràng không nhận thấy được sự điều động binh mã Kinh Châu.
Khi đại quân của chính mình bị bao vây chặt chẽ bởi binh mã Ích Châu, Gia Cát Lượng cũng không phải muốn thoát thân thế nào, ngược lại chính mà muốn lợi dụng cơ hội lần này đánh cho binh mã Ích Châu bị tổn thất nặng nề, chiếm được quận Tử Đồng, khiến cho binh mã Kinh Châu ở Ích Châu có một nơi chiếm cứ yên ổn, ánh mắt như thế thì mình không thể so sánh được.
Nếu là mình mà trong tình huống ba vạn binh mã Kinh Châu đang ở trong Kinh Châu, hắn tuy rằng có thể nắm chắc bảo toàn được ba vạn binh mã này, thậm chí có thể đánh bại Trương Nhậm, nhưng hắn không có lòng tin ở dưới tình huống đại quân đang bị đại quân của Trương Nhậm bao vây, vẫn có thể chuyển bại thành thắng đánh bại Trương Nhậm.
Gia Cát Lượng này đối với độ nắm chắc quả thực chính là từng li từng tý.
- Chủ công, lúc này đại quân Kinh Châu tuy chiếm cứ quận Tử Đồng, nhưng vẫn chưa được ổn định, lúc này lập tức triệu tập đại quân tới bao vây tiêu trừ, cần phải đánh tan binh mã Kinh Châu trước khi bọn họ ổn định.
Hoàng Quyền tiến lên phía trước nói.
- Đúng thế, ý đồ của Kinh Châu đã rõ rành rành, nếu mặc kệ Kinh Châu cứ tiếp tục như thế thì sẽ bất lợi với chủ công.
Trương Túc cũng khom người nói.
- Vậy ngươi nghĩ ai có thể đảm nhiệm vị trí Thống soái?
Lưu Chương mặt mày âm trầm nhìn mọi người, hắn mặc dù đối với Trương Nhậm phòng bị quá sâu, nhưng cũng không thể không thừa nhận bản lĩnh của Trương Nhậm đúng là không hề tầm thường, bằng không hắn cũng không cho Trương Nhậm đảm nhiệm Thống soái trong trận chiến này, tưởng rằng có thể không sai sót gì ép binh mã Kinh Châu ra khỏi Ích Châu, không ngờ Trương Nhậm lại to gan như thế, khơi mào khai chiến đầu tiên.
Mặc dù tin tức này khiến hắn có chút bất ngờ, nhưng không đến mức khiến hắn giận tím mặt, chân chính khiến hắn tức giận chính là Trương Nhậm khơi lên chiến sự, nhưng lại không thắng trong trận chiến này.
Thắng rồi, đem binh mã Kinh Châu đánh bại, tuy rằng khó tránh khỏi mất đi tín nghĩa, nhưng chỉ cần thắng thì sẽ không có ai đứng ra ủng hộ Kinh Châu. Hiện giờ thất bại, tổn binh hao tướng, chuyện này không chỉ có Kinh Châu đứng ra gây khó dễ Ích Châu, các chư hầu khác cũng sẽ đứng ra gây khó dễ Ích Châu.
- Chủ công, đại tướng Nghiêm Nhan tuy rằng qua tuổi bốn mươi, nhưng một thân võ nghệ không hề dưới Trương Nhậm, mấy năm nay thống lĩnh đại quân chinh chiến tứ phương chiến công hiển hách, vô cùng thích hợp đảm nhiệm vị trí Thống soái.
Hoàng Quyền suy nghĩ một chút rồi nói.
- Nghiêm Nhan?
Lưu Chương không khỏi híp mắt lại, Nghiêm Nhan này tuy Ích Châu không bằng Trương Nhâm uy danh hiển hách, nhưng một thân võ nghệ không tầm thường, Ích Châu trừ Trương Nhậm thì chỉ có Nghiêm Nhan là lựa chọn thích hợp nhất.
Nghĩ như vậy Lưu Chương đem ánh mắt chuyển đến trên Trương Tùng.
- Chủ công, đại tướng Nghiêm Nhan xưa nay vẫn luôn cẩn thận, cho dù là võ nghệ hay là lãnh binh thì năng lực này ở Ích Châu chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, do người này Thống soái là thích hợp nhất.
Trương Tùng nghĩ ngợi rồi tiến lên phía trước nói.
Trương Tùng vừa nói xong, trong lòng Pháp Chính ngẩn ra, Trương Tùng này không phải đã đầu hàng Kinh Châu sao, vì sao còn tán thành Nghiêm Nhan xuất chiến, theo suy nghĩ của hắn, Trương Tùng này phải là cực lực khuyên can mới đúng? Nghĩ một chút Pháp Chính liền hiểu được mấu chốt trong đó, chỉ cần là người có mắt nhìn đều sẽ tán thành Nghiêm Nhan thống soái. Lưu Chương tuy rằng hỏi Trương Tùng, nhưng trong lòng đã quyết định sai Nghiêm Nhan xuất chiến, nếu như Trương Tùng đứng ra phản đối như vậy mới khiến cho Lưu Chương nghi ngờ.
- Một khi đã như vậy, liền lệnh Nghiêm Nhan làm Thống soái thống kĩnh đại quân đem binh mã đuổi ra khỏi quận Tử Đổng.
Lưu Chương gật gật đầu nói.
- Vâng.
Thịch Thịch Thịch
Nhưng vào lúc này tiếng chân dồn dập truyền đến, mọi người nhìn lại, thấy Bàng Hi vẻ mặt vội vàng đi tới.
- Khởi bẩm chủ công, vừa mới nhận được tin tức, Kinh Châu Lưu Kỳ đã bình định Hán Trung, Trương Lỗ quy hàng. Hiện giờ Lưu Kỳ kia đã tự mình mang đại quân đi qua Kiếm Các tiến vào quận Tử Đồng.
- Cái gì?
Trên đại điện mấy người sắc mặt đại biến, Lưu Chương ánh mắt sắc bén nhìn Bàng Hi, mang trên mặt nồng đậm là vẻ không thể tin nổi.
Hán Trung cứ như vậy bị Kinh Châu bình định rồi, Trương Lỗ kia hung hãn như thế, Ích Châu xuất binh nhiều năm đều không phá được Hán Trung, vậy mà Lưu Kỳ này trong hai tháng ngắn ngủi đã bình định Hán Trung, Trương Lỗ kia như thế nào lựa chọn đầu hàng?
Trên đại điện mọi người đều hết sức nghi hoặc, lập tức lại liền nghĩ đến một vấn đề, đại quân Kinh Châu kia như thế nào đi qua được Kiếm Các? Kiếm Các dễ thủ khó công, có một người bảo vệ thì vạn người cũng không qua được, hơn nữa trong Kiếm Các còn có một vạn binh mã Ích Châu, cho dù binh mã Kinh Châu hung hãn thế nào đi nữa, cũng không có khả năng phá được Kiếm Các mà không có chút tin tức nào.
Trừ phi, tướng phòng thủ Kiếm Các cũng quy thuận Kinh Châu.
Nhưng làm sao có thể? Ngô Ý kia mặc dù là tộc trưởng kế nhiệm tiếp theo của gia tộc Ngô Thị, cho dù là suy nghĩ vì gia tộc Ngô Thị cũng không thể tức khắc đầu hàng Kinh Châu, phải biết rằng trừ Ngô ý thì tất cả gia tộc Ngô Thị đều ở Thành đô, nếu Ngô Ý dám đầu hàng Kinh Châu, vậy thì tính mạng mấy trăm người gia tộc ngô Thị từ trên xuống dưới có thể lập tức liền không còn.
- Kiếm Các có tin tức truyền về không?
Lúc này sắc mặt của Lưu Chương đã là âm trầm đến đáng sợ, sát khí trong mắt tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được, hiển nhiên Lưu Chương đã nghi ngờ gia tộc Ngô Thị.
- Căn cứ vào tin tức trinh sát truyền về, Ngô tướng quân đã bị Kinh Châu Lưu Kỳ chém chết.
Bằng Hi hít một hơi thật sâu nói, y biết rằng một câu của chính mình có liên quan đến mấy trăm sinh mạng của gia tộc Ngô Thị.
- Tướng trấn thủ Kiếm các Ngô Ý không phòng thủ được Kiếm Các, miễn đi chức vụ, binh khí chế tạo trên danh nghĩa gia tộc Ngô Thị tạm thời bị đình chỉ.
Lưu Chương mở miệng nói.
Nghe được lời Lưu Chương nói, tất cả mọi người đều bất đắc dĩ mà thở dài, lần hành động của Lưu Kỳ rõ ràng là muốn xả cơn tức trên người gia tộc Ngô Thị.
- Mệnh Nghiêm Nhan lập tức mang người tới quận Tử Đồng, phải sớm thu hồi lại quận Tử Đồng và Kiếm Các.
Lưu Chương vẻ mặt có chút bực tức.
- Vâng.
Đám người Hoàng Quyền khom người đáp ứng, nhưng trong lòng mọi người cũng có ít nhiều không đồng ý. Hành động của Kinh Châu rõ ràng là muốn tấn công Ích Châu, đợi đến Nghiêm Nhan dẫn binh mã đến quận Tử Đồng nói không chừng Lưu Kỳ đã bắt đầu tấn công các quận khác của Ích Châu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận