Tam Quốc Tranh Phong

Chương 617

Mã Đại nhân cơ hội này quay đầu lại, chỉ thấy hàng trăm binh sĩ ở phía sau đã bị Hổ Báo kỵ trấn áp, căn bản cùng không thể ngăn cản được Hổ Báo kỵ dù là từng phút từng giây.
- Hi vọng các ngươi có thể sớm rời khỏi.
Mã Đại nhìn thoáng trên cổng thành, quay đầu lại thúc ngựa tiến về phía trước, lúc này bên cạnh Mã Đằng không có một bóng người, gã thực sự không yên tâm.
Còn về hai người Mã Hưu và Mã Thiết có trốn thoát được hay không, thì phải xem ý trời rồi.
- Thúc phụ, chỉ cần quay trở về Tuyên Uy kiên trì một khoảng thời gian, Huynh trưởng chắc chắn sẽ dẫn dắt đội quân trở về, đến lúc đó sẽ không phải sợ Hổ Báo kỵ rồi.
Nhìn thấy tinh thần Mã Đằng có chút thấp thỏm, Mã Đại không thể không an ủi.
- Ừ.
Mã Đằng gật gật đầu, nhưng không nói gì, tập trung cưỡi ngựa.
- Hổ Báo kỵ, phụ thân hiện tại như thế nào rồi?
Mã Hưu đang tấn công ở thành trì nghe thấy kỹ quân Hổ Báo đã đuổi đến, trong lòng bỗng trầm mặc, lúc này Hổ Báo kỵ đã đuổi đến, đối với bọn họ lúc này mà nói thì như một đòn đả kích chí mạng.
- Tướng quân đã được tướng quân Mã Đại hộ tống rời khỏi rồi, tướng quân cũng nhanh chóng rời khỏi đây thôi.
Thám báo vội vàng nói.
- Đi!
Không chút do dự, Mã Hưu lập tức quay người rời khỏi.
Dưới thành Võ Uy, Tào Hồng căn bản cũng không tiếp tục làm gì nhiều nữa, chỉ để một tên binh sĩ vào thành thông báo một tiếng, liền dẫn theo hai vạn Hổ Báo kỵ đi về hướng thành Tuyên Uy.
- Ơ?
Tào Hồng đang phi nước đại bỗng nhiên quay đều nhìn về một hướng, chỉ thấy một tên thám báo chạy như bay mà đến.
- Tướng quân, không phát hiện ra binh mã dưới sự chỉ huy của Mã Đằng, chỉ thấy con trai của Mã Đằng là Mã Thiết dẫn dắt binh lính.
- Mã Thiết?
Tào Hồng khóe miệng cười lạnh lùng, quay đầu ngựa đi về hướng thám báo vừa đến.
Lần này đến đây, hắn chỉ để lại cửa nam cho kẻ địch, chính là muốn bắt giết một tên tướng Mã Đằng, ai mà biết Mã Đằng lại nhạy bén như vậy, phát hiện không đúng liền bỏ lại đại quân một mình rời khỏi.
Hiện tại nếu đã biết hành tung những người này thì tự nhiên sẽ không có ý buông tha.
- Tướng quân, Hổ Báo kỵ đã rời khỏi khoảng một canh giờ rồi, lúc này chỉ sợ rằng đã đuổi tới thành Võ Uy.
Thám báo cẩn thận nói với Mã Siêu.
Nhận được tin Hổ Báo kỵ đã rời khỏi, sau khi Hổ Báo kỵ rời khỏi được nửa canh giờ, trong lòng Mã Siêu có chút trầm mặc:
- Đi tới thành Võ Uy.
Đưa mắt nhìn qua huyện Lệnh Cư, chỉ thấy một lá cờ hiệu rất lớn đang tung bay theo gió, rõ ràng là cờ hiệu Kinh Châu, binh mã Kinh Châu biết rõ Hổ Báo kỵ đã rời khỏi mà cũng không ngăn cản, rõ ràng đã không còn xem bọn họ là đồng minh.
Nghĩ đến phụ thân trước kia giả vờ chiếu lệ với Kinh Châu, trong lòng Mã Siêu có chút thở dài, nếu như có thể hi sinh một chút lợi ích, thì cục diện lúc này sẽ không như vậy.
- Tướng quân, đại quân liên tục chạy người ngựa mệt mỏi, lúc này đối đầu với Hổ Báo kỵ kia có ổn không?
Một tên tiểu tướng tiến lên trước khom người nói.
- Hừ, phụ thân lúc này sống chết chưa biết mà các ngươi chỉ biết quan tâm đến cái đầu trên cổ các người, có tin bây giờ ta chém người không.
Mã Siêu hừ lạnh một tiếng, mắt nhìn tên tiểu tướng lạnh lùng mà nói.
- Vâng
Tên tiểu tướng trong lòng phát lạnh, biết được trong lòng Mã Siêu lúc này động sát tâm nên không dám có chút chậm trễ nào, vội vàng dẫn dắt đám sĩ tốt đi về phía trước.
- Ngươi ngay lập tức đi tới đại doanh Kinh Châu, đã nói cho dù điều kiện như thế nào, chỉ cần Kinh Châu đồng ý xuất binh giúp ta, ta đều đáp ứng.
Mã Siêu đột nhiên quay đầu qua nói với đám thân binh bên cạnh.
- Vâng.
- Tào Hồng, nếu như phụ thân ta xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ lột da ngươi.
Trong lòng Mã Siêu hận không thể lập tức xuất hiện dưới thành Võ Uy, nhưng lộ trình từ đây cách thành Võ Uy mấy chục dặm, chỉ có thể không ngừng thúc ngựa.
Ngay sau khi đám người Mã Siêu rời khỏi một lát, một đội binh mã xuất hiện ngoài huyện thành Lệnh Cư, chính là binh mã Kinh Châu.
- Mã Siêu này đi rất nhanh,
Triệu Vân nhìn thoáng qua hướng Mã Siêu vừa rời khỏi.
- Ha ha, lúc này Mã Đằng kia chỉ sợ cửu tử nhất sinh, Mã Siêu làm sao có thể không gấp được?
Vương Nghị lắc đầu, đối với tiểu nhân như Mã Đằng thực ra lại không hề hứng thú, ngược lại rất ấn tượng về những gì nghe được đối với Mã Siêu này ở thành Lương Châu, rất thích hợp mời chào làm việc cho Chủ công.
- Chúng ta lập tức đuổi theo, đừng để Mã Siêu chết một cách đáng tiếc.
Nói xong, Triệu Vân thúc ngựa tiến lên phía trước, không chậm trễ liền đi theo.
Đối với Mã Siêu, Triệu Vân cũng cực kỳ xem trọng, lần trước tuy rằng thắng Mã Siêu, nhưng cũng là thắng trong sự may mắn, nếu như Mã Siêu tàn bạo hơn một chút, nói không chừng người bại chính là hắn, đương nhiên bại lúc đó có nghĩa là đã chết.
Vương Nghị cũng sốt ruột song hành phóng cùng Triệu Vân, phía sau là hai đội kỵ binh một đen một trắng, ầm ầm mà đi, khẩn trương theo sau hai người.
Tốc độ của đoàn người Triệu Vân cũng không nhanh, kém khá xa so với Mã Siêu, cả đội kỵ binh luôn giữ tốc độ ổn định tiến về phía trước. Tuy rằng tốc độ không nhanh, nhưng luôn duy trì cảnh giác bất cứ lúc nào.
Ngựa Kinh Châu không dũng mãnh bằng phương Bắc, chỉ có như vậy mới có thể duy trì tinh lực dồi dào của những con ngựa.
Ngay khi đoàn người Triệu Vân rời khỏi không lâu, nhiều đội binh sĩ đi ra thành trì, áp giải theo thang nỏ chậm rãi mà đi, cũng đi về hướng thành Võ Uy.
Phía sau lá cờ phấp phới, càng nhiều binh sĩ Kinh Châu đi về phía này, thang mây tỉnh lan cùng với quân nỏ ùn ùn, đồ quân nhu mà Phi Hổ quân áp giải còn nhiều hơn so với đám người Trương Cáp.
- Tào Hồng này đủ nhẫn nại đấy.
Tương Dương, trong phủ Lưu Kỳ, Lưu Kỳ đang cầm một bản thẻ tre đọc tỉ mỉ cẩn thận, bên cạnh có đám người Giả Hủ đều ở đây.
- Tào Hồng này hiểu được cách làm sao để Hàn Toại và Mã Đằng lưỡng bại câu thương, nhưng đây cũng chính là điều mà Kinh Châu ta cần. Hiện tại chỉ cần Trương Cáp và Pháp Chính có thể đánh lui Tào Hồng, vậy thì Lương Châu kia sẽ không có sức chống cự nữa rồi.
Từ Thứ cũng bật cười, Kinh Châu bây giờ bình tĩnh lạ thường, dường như tất cả sự chú ý đều tập trung ở Lương Châu, nếu như Tào Hồng muốn Hàn Toại và Mã Đằng đều thất bại, vậy thì Lương Châu cũng tự nhiên vui mừng.
- Chủ công, Hổ Báo kỵ cũng am hiểu xung trận, lợi thế trên đồng vắng rất rõ ràng, tướng quân Trương Cáp lần này tuy rằng mang theo lượng lớn cung nỏ, nhưng cũng không thể không phòng bị.
Giả Hủ nhíu mày nói, đám người Lưu Kỳ dường như không chút lo lắng Pháp Chính có thể thắng được kỵ binh Hổ Báo hay không.
- Ha ha, trận chiến lúc này hết sức rõ ràng, Tào Hồng kia ắt bại là điều không thể nghi ngờ.
Lưu Kỳ lắc đầu, cũng không giải thích thêm nhiều.
Gặp Giả Hủ vẫn còn nét mặt nghi hoặc, Từ Thứ cười rồi nói:
- Cung nỏ vẫn chính là khắc tinh của kỵ binh, chỉ cần có đủ quân nỏ, thì có thể ngăn chặn kỵ binh một cách hiệu quả, Khổng Minh trước khi xuống núi cũng đã từng thiết kế một loại cung nỏ có thể bắn liền mười phát, hơn nữa so với quân nỏ loại lớn thông thường thì càng đánh không lại, thời gian mấy tháng nay Chủ công luôn bí mật chế tạo quân nỏ này, hiện giờ đã có gần nghìn cái. Nghìn quân nỏ hợp lại thành trận nỏ, phối hợp thêm quân nỏ loại lớn, ha ha, Hổ Báo kỵ lần này có an toàn rời khỏi hay không vẫn còn chưa biết được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận