Tam Quốc Tranh Phong

Chương 622

Đã có gần hai trăm lính Hổ báo kỵ chết dưới trường kích của Mã Siêu, hơn nữa sự hung hãn của Mã Siêu lại càng kích thích sự hung hãn của binh lính Lương Châu, một đám liều chết chém giết, cho dù là Hổ Báo kỵ cũng không chịu đựng nổi.
Cứ theo cái đà này chỉ sợ là không được bao lâu Bổ Báo kỵ và binh lính Lương Châu đều sẽ lưỡng bại câu thương.
- Mã Siêu đã kiệt sức, nếu ai giết được Mã Siêu ta sẽ tấu lên chủ công phong người đó là vạn hộ hầu.
Tào Hồng chỉ trường đao trong tay vào Mã Siêu lạnh lùng quát.
- Giết!
Theo tiếng quát của Tào Hồng, Hổ Báo kỵ xung quanh Mã Siêu trở nên cực kỳ hung hãn, một đám liều mạng phóng về phía Mã Siêu, trong mắt dường như xem Mã Siêu là một kho báu vậy.
Sở dĩ bọn họ nhập ngũ ngoại trừ vì muốn kiếm kế sinh nhai thì còn muốn có được một chức quan chức, thậm chí là phong hầu phong tướng. Cơ hội như vậy rất hiếm có, Mã Siêu tuy dũng mãnh nhưng cũng không phải không có hi vọng.
Khi Tào Hồng chỉ huy sĩ tốt giết Mã Siêu thì Mã Đại mang theo hai ngàn binh lính Lương Châu đụng vào Hổ Báo kỵ.
Mã Đại xông lên trước, khi Hổ Báo kỵ còn chưa tới gần đã xông lên dùng trường đao chém đầu một lính Hổ báo kỵ đi đầu.
Sau khi chém chết binh lính này, Mã Đại không ngừng lại mà lại dùng trường đao cuốn hai gã binh lính bên cạnh, chém chết tại chỗ.
Một lát sau đã có mấy binh lính Hổ Báo kỵ bị Mã Đại chém chết ở dưới ngựa, lúc này Hổ Báo kỵ đã bị kiềm hãn, hai ngàn binh lính Lương Châu ở phía sau Mã Đại xông lên, không chút lưu tình tạm thời áp chế được Hổ Báo kỵ.
………………..
Trong khi hai bên đánh chưa phần thắng bại thì tại một nơi cách đó chưa đến mười dặm, có hai đội kỵ binh đang từ từ đi tới, hai thanh niên đi trước đang nhìn về phía chiến trường, dường như bị tiếng chém giết làm cho chú ý.
- Ha ha, xem ra Mã Siêu và Hổ Báo kỵ đang giao chiến, với hai vạn Hổ Báo kỵ thì cho dù Mã Siêu có dũng mãnh thế nào e rằng cũng là vô ích.
Vương Nghị nghe tiếng chém giêt từ xa cảm thán nói.
- Ta đã được lĩnh giáo qua Mã Siêu kia, đúng là một viên hổ tướng, người này nói không chừng có thể chống lại Tào Hồng.
Triệu Vân lắc đầu nói, hắn có ấn tượng rất sâu với Mã Siêu, người này dũng mãnh hiếm thấy, so ra không hề thua kém Hứa Chử.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì một gã thám báo đi tới phía trước hai người nói:
- Khởi bẩm hai vị tướng quân, Hổ Báo kỵ bức Mã Đằng ra khỏi thành rồi chém chết Mã Đằng dưới thành Tuyên Uy, lúc này Mã Siêu đang chiến đấu kịch liệt với Tào Hồng, lúc này hai bên đang trong tình thế giằng co.
- Hổ báo kỵ thương vong thế nào?
Vương Nghị kinh ngạc nói. Mã Đằng ra khỏi thành ứng chiến vượt qua dự liệu của Vương Nghị, phải biết rằng thành Tuyên Uy chắc chắn dị thường, nếu Mã Đằng lựa chọn cố thủ, cho dù Hổ báo kỵ muốn công thành cũng khó như lên trời.
- Hổ Báo kỵ thương vong không nhỏ, ít nhất có ba ngàn binh lính chết trận.
- Hả?
Lúc này thì ngay cả Triệu Vân cũng cảm thấy kinh ngạc, không ngờ hai vạn Hổ Báo kỵ không thể trấn áp được hoàn toàn mà trong thời gian ngắn như vậy đã tổn thất gần ba ngàn người.
Có thể thấy được tình hình chiến đấu ác liệt như thế nào, nghĩ vậy Triệu Vân quay đầu nhìn về phía Vương Nghị nói:
- Đám người chúng ta mau tiến đến, nếu chậm sợ có biến.
- Ừ, Nếu như Mã Đằng đã chết thì không cần e dè gì cả.
Vương Nghị gật đầu nói, trận chiến này bọn họ hi vọng chính là Hàn Toại và Mã Đằng cùng chết, như vậy Kinh Châu mới có thể thuận lợi khống chế Lương Châu.
Hiện giờ Mã Đằng đã chết, nếu Mã Siêu đánh tan Hổ Báo kỵ, ngay cả kỵ binh trong tay Mã Siêu cũng tổn thất thì đối với Kinh Châu cũng không phải là tin tức tốt.
Hai người thỏa thuận xong, tốc độ của Phi Hổ Vệ và Phi Long Vệ cũng được nâng cao, trên đường đi Phi Long Vệ và Phi Hổ Vệ đều cố gắng tiết kiệm thể lực, lúc này cách chiến trường đã không xa, đương nhiên không cần lo lắng gì nữa.
Phi Long Vệ và Phi Hổ Vệ mặc dù không tinh nhuệ như Hổ Báo kỵ nhưng cũng là tinh nhuệ hiếm có, lúc này Hổ Báo kỵ đã chiến đấu kịch liệt lâu như vậy, đương nhiên không cần lo lắng nữa.
Hơn mười dặm lộ trình, hai đội kỵ binh chỉ trong chốc lát đã tới dưới thành Tuyên Uy.
Khoảng cách với chiến trường càng ngày càng gần, cảnh chiến trường thảm thiết hiện ra trước mặt Triệu Vân và Vương Nghị, mặc dù hai người đã trải qua trăm trận chiến nhưng nhìn thấy cảnh trước mắt cũng cảm thấy kinh hãi.
Lúc này hai bên dường như đã từ bỏ chiến pháp của kỵ binh, giống như là lưu manh trên phố đánh nhau, tuy vẫn đưa ra chiêu trí mạng nhưng cả hai bên đều lưỡng bại câu thương.
Triệu Vân quay đầu gật đầu với Vương Nghị, sau đó dẫn theo Phi Long Vệ tới chiến trường trước nhưng vẫn giữ khoảng cách với Phi Hổ Vệ.
Ba ngàn người tuy rằng ít nhưng lại cực kỳ linh hoạt, hai người đều nhìn ra người trên chiến trường rất nhiều, số lượng người càng nhiều thì càng không thể phát huy được ưu thế của kỵ binh.
Vương Nghị cũng không dừng lại, quay đầu ngựa đi về phương hướng khác.
Tốc độ của Phi Hổ Vệ và Phi Long Vệ cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã vọt tới trước mắt binh lính của hai bên.
Ngay cả Tào Hồng cũng không kịp phản ứng, đến khi Triệu Vân dẫn theo Phi Long Vệ chọc thủng phòng tuyến Tào Hồng mới kịp phản ứng.
Nhìn Hổ Báo kỵ người ngã ngựa đổ, sắc mặt Tào Hồng âm trầm. Trong nháy mắt liền nghĩ ra kỵ binh Lương Châu và Kinh Châu liên hợp.
Tuy rằng chưa bao giờ để kỵ binh Kinh Châu ở trong mắt nhưng lúc này Hổ Báo kỵ không thể thoát thân khỏi sự tấn công của Phi Long Vệ, đối với Hổ báo kỵ là một tổn thất lớn.
Cùng lúc đó ở một hướng khác, Mã Đại đang cùng năm ngàn Hổ Báo kỵ chiến đấu kịch liệt liền bị Phi Hổ Vệ chặn ngang, sau đó Vương Nghị dẫn theo kỵ binh chọc thủng Hổ Báo kỵ.
Năm ngàn Hổ Báo kỵ đang muốn phân chia lại bị Mã Đại kéo lại, bởi vậy cho dù nhìn thấy Phi Hổ Vệ tới nhưng cũng không thể tránh thoát.
Sau khi tập kích xong, Phi Hổ Vệ và Phi Long Vệ đi qua lại trên chiến trường, không ngừng tìm kiếm nhược điểm của Hổ báo kỵ để đột kích. Một khắc đồng hồ, chiến trường vốn đang trong tình thế giằng co đã lâm vào hỗ loạn.
Hổ Báo kỵ hỗn loạn khiến cho Mã Siêu rốt cục cũng có thể mở ra một đường máu, vô số kỵ binh Lương Châu theo sát phía sau cũng lao ra đánh tan Hổ Báo kỵ.
Thoát khỏi tình trạng giằng co, Mã Siêu không do dự phóng về phía Tào Hồng, hai mắt đỏ thẫm, Hổ Báo Kỵ trước mặt Mã Siêu không thể ngăn cản được Mã Siêu vào lúc này.
Sự dũng mãnh của Mã Siêu lại một lần nữa được phát huy.
Nhìn thấy Mã Siêu càng ngày càng tới gần mình, Tào Hồng hít vài hơi lương khí, tuy y tự phụ nhưng cũng tự biết mình không phải là đối thủ của Mã Siêu.
Nhưng nếu lúc này bỏ đi e rằng sẽ rơi vào tình thế bị ba thế lực truy kích, Hổ Báo kỵ sẽ tổn thất hơn phân nửa, đến lúc đó thật không biết phải ăn nói thế nào với chủ công.
Quay đầu nhìn về một hướng khác chỉ thấy Phi Long Vệ và Phi Hổ Vệ vừa mới đuổi tới đã phân chia Hổ Báo kỵ thành nhiều đội ngũ không đồng đều, nếu ở lại e rằng Hổ Báo kỵ sẽ toàn quân bị diệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận