Tam Quốc Tranh Phong

Chương 200

Vương Nghị cũng không buồn xem gã hắc y nhân còn sống hay không, bèn thu hồi trường thương dẫn theo Phi Hổ Vệ rời đi, không bao lâu sau Vương Nghị đã đặt chân lên một con thuyền khác, tình hình trên con thuyền này với con thuyền khi nãy không khác nhau là mấy, Vương Nghị đang định xông lên giết thích khách thì nhìn thấy phía sau có một tên lính Phi Hổ Vệ chạy tới hành lễ với Vương Nghị rồi nói:
- Tống sứ giả trên chiếc thuyền lớn đầu tiên không hề bị tổn thương gì, Ngụy tướng quân mặc dù bị thương nhưng mà không nguy hiểm đến tính mạng, hai huynh đệ còn lại thì đều đã tử trận.
Nghe đến Tống Trung, Ngụy Diên không sao, Vương Nghị thở phào nhẹ nhõm, có điều nghe tới cái chết của hai binh lính Phi Hổ Vệ, sắc mặt của Vương Nghị có vẻ u buồn, nhìn về gã hắc y nhân ở phía không xa ánh mắt hắn càng hằn lên vẻ căm thù.
- Bao vây chặt bốn phía.
Vương Nghị hét lên lao về phía trước, mười mấy tên Phi Hổ Vệ nhìn thấy sắc mặt u ám của Vương Nghị cũng không dám chậm trễ vây chặt gã hắc y nhân.
Trên mười mấy chiếc thuyền tiếng la "giết" vang lên không ngừng, tuy nhiên trên một con thuyền nhỏ cách mười con thuyền lớn không xa lại yên tĩnh một cách lạ thường, ba người trên con thuyền nhỏ đều đang theo dõi động tĩnh của mười con thuyền trước mặt.
Gã hắc y nhân bên cạnh hắc y thủ lĩnh mặc dù luôn nhìn theo động tĩnh của con thuyền lớn phía trước mặt, tuy nhiên cứ chốc chốc y lại quay đầu nhìn gã hắc y nhân trước mặt, nhiều lần muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng, cuối cùng đành im lặng.
Gã hắc y thủ lĩnh phía trước dường như cũng cảm nhận được sự thay đổi phía sau, bèn nghiêng nhẹ đầu hỏi:
- Có gì muốn nói thì nói đi.
Nghe thấy lời nói của hắc y thủ lĩnh, toàn thân gã hắc y nhân run lên bần bật, y hít một hơi thật sâu để đè nén sự run sợ trong lòng rồi nói:
- Thủ lĩnh, trên những con thuyền trước mặt, tiếng la "giết" mỗi lúc một lớn, xem ra hành tung của những người đi trước đã bị bại lộ, e là. . ."
- E là cái gì?
Gã Hắc y thủ lĩnh khẽ chau mày, trong lời nói có chút không hài lòng.
- Chỉ e là quay về không được mấy người.
Nhìn thấy gã Hắc y thủ lĩnh giận dữ, gã hắc y nhân vội vàng nói.
- Chết thì chết thôi, cũng chả có gì to tát cả.
Gã hắc y thủ lĩnh lại quay đầu nhìn về phía những con thuyền trước mặt. Dễ thấy rằng gã đối với sự sống chết của mấy người kia không hề quan tâm chút nào.
Gã hắc y nhân phía sau cúi gằm mặt xuống không nói lời nào.
Rầm
Bên cạnh thuyền nhỏ bọt nước văng tung tóe, một gã hắc y nhân từ dưới mặt nước ngoi lên, thở hổn hển, hai tay bám chặt lấy mạn thuyền, khiến cho con thuyền nhỏ đang yên ổn bị lắc lư.
Ba người trên thuyền quay đầu nhìn về phía gã hắc y nhân mới ngoi lên.
- Hả?
Gã hắc y thủ lĩnh nhìn người mới từ dưới nước ngoi lên có chút bất ngờ.
Nét mặt hai gã hắc y nhân còn lại đều lộ vẻ vui mừng, bèn tiến tới phía trước kéo y lên, gã vừa leo lên thuyền không kịp quan tâm quần áo trên người ướt sũng mà nhìn về gã hắc y thủ lĩnh hổn hển nói:
- Tam thủ lĩnh, bọn họn đều chết cả rồi, trên thuyền có mai phục, những người đi trước hành thích toàn bộ đều trúng phải mai phục, đó vốn không phải là Lưu Kỳ mà toàn là kẻ khác đóng giả thôi.
- Hả?
Ánh mắt gã hắc y thủ lĩnh nheo lại, ngầm quan sát gã hắc y nhân trước mặt.
Nét mặt của hai gã hắc y nhân còn lại biến sắc, đang định tiến lên cầu xin thì nhìn thấy gã hắc y thủ lĩnh đi tới, ngồi xổm nửa người nhìn về phía gã hắc y nhân, trong ánh mắt có chút gì đó giễu cợt:
- Bọn họ đều chết rồi, ngươi còn quay lại làm gì? Nếu như đã không hoàn thành nhiệm vụ, vậy mà còn dám sống sót trở về?
- Hả, hừ
Mặt gã hắc y nhân biến sắc, gã đang định nói gì đó thì thấy gã hắc y thủ lĩnh vung nhẹ cánh tay, trên cổ của y bỗng phọt ra một tia máu, y vội vàng lấy tay chặn cổ họng lại, mắt trợn trừng lên, hừ hà được mấy tiếng rồi ngã nhào xuống nước.
Nhìn thấy bọt nước bắn tung tóe do gã hắc y nhân rơi xuống nước, nét mặt gã hắc y thủ lĩnh hằn lên nét cay độc rồi nói:
- Ta ghét nhất bị người khác gọi là Tam thủ lĩnh.
Nói xong bèn đứng dậy nhìn về phía hai gã còn lại nói:
- Hai người nhớ kỹ chưa?
- Nhớ rồi ạ, nhớ kỹ rồi ạ.
Hai gã liên tiếp đáp.
- ừ.
Gã hắc y thủ lĩnh gật đầu rồi quay người tiếp tục theo dõi tình hình trên mấy chiếc thuyền.
Hai gã hắc y nhân phía sau đều cúi đầu không dám nói chuyện, đến cả thở cũng không dám thở mạnh, cố gắng kiềm chế để thân thể không run rẩy, lặng lẽ không nói lời nào.
Mãi cho đến khi tiếng hét "giết" trên mấy con thuyền lớn phía trước dừng hẳn, gã hắc y thủ lĩnh mới quay người lại nói:
- đi thôi.
- Vâng.
Hai gã hắc y nhân còn lại vội vàng chèo thuyền rời đi, không bao lâu sau con thuyền nhỏ đã biến mất màn đêm u tối.
Trên con thuyền lớn đầu tiên, Ngụy Diên đang nằm nửa người trên chiếc giường nhỏ, trên cánh tay phải quấn một lớp dày vải bố màu trắng, trên lớp vải bố lờ mờ có vết tích của máu thấm ra.
Bên cạnh chiếc giường, một người trung niên đang ngồi cạnh đó, người trung niên này chính là Tống Trung, người đến trước nghênh đón Lưu Kỳ.
Ngụy Diên khẽ chắp hai tay lại, cắn răng chịu đau nói:
- Khiến Tống sứ giả phải kinh sợ rồi, ty chức thật là sơ ý quá, vẫn mong sứ giả thứ lỗi cho!
Nói xong đang định hành lễ thì Tống Trung bên cạnh đó vẫy tay ra hiệu nói:
- Không cần đa lễ, nếu không phải tướng quân liều mình giết địch thì chỉ dựa vào hộ vệ của bổn quan khó lòng mà địch lại những thích khách khi nãy, lúc này bổn quan đang tính bẩm báo với tướng quân Trấn Nam phong thưởng cho tướng quân.
Ngụy Diên khách sáo nói:
- Đây đều là những chuyện ty chức nên làm, sao còn dám phiền tới sứ giả.
Tống Trung gật đầu nói:
- Nếu như Ngụy tướng quân đã không có gì nguy hiểm đến tính mạng, vậy bổn quan về nghỉ ngơi trước, Ngụy tướng quân cũng nghỉ ngơi sớm đi.
- Cung tiễn sứ giả.
Ngụy Diên chắp tay lại hướng về Tống Trung nói.
Tống Trung khoát tay rồi đứng dậy rời đi. Mặc dù trên mười chiếc thuyền đều có thích khách nhưng với tài trí của Tống Trung làm sao lại không đoán ra dụng ý của Lưu Kỳ.
Đối với sự tranh đoạt người kế vị, Tống Trung vốn không muốn can dự vào, nhưng mà chuyện hôm nay đích thực khiến ông có chút tức giận, ông vừa mới lên thuyền đã gặp phải thích khách, mặc dù biết họ Thái coi trời bằng vung nhưng Tống Trung vẫn cảm thấy bực bội, Thái Mạo làm như vậy rõ ràng là coi ông không ra gì.
Sau khi trở về phòng, Tống Trung nghĩ tới nghĩ lui sau cùng quyết định nhấc bút viết bốn phong thơ, ngay trong đêm ra lệnh cho thuộc hạ gửi đi. Sau đó lại viết một bức mật thư ghi chép rõ lại chuyện lần này rồi lệnh cho thuộc hạ gửi tới Tương Dương.
Bốn phong thơ là gửi cho bốn môn đệ của Tống Trung, danh vọng của Tống Trung ở Kinh Châu khá cao, cùng với Bàng Đức Công, Tư Mã Vi được người đời xưng là "Tam Hữu ", môn đệ cũng không hề ít, trong số những môn đệ này có 4 người tài năng xuất chúng nhất đó là Lý Nhân, Doãn Mặc, Vương Túc và Phan Tuấn, bản lĩnh của bốn người này mặc dù không bằng Gia Cát Lượng và Bàng Thống nhưng cũng không hề thua kém mấy người Thôi Châu Bình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận