Tam Quốc Tranh Phong

Chương 633

Viên Đàm cười lạnh một tiếng, nhìn Viên Thượng với ánh mắt lạnh lẽo, tuy không biết Viên Thượng vào đây làm gì nhưng Viên Thượng hưng sư động chúng như thế tất nhiên có toan tính không nhỏ.
- Tội đáng chết vạn lần, ta nghĩ ngươi mới tội đáng chết vạn lần, ngươi cũng biết đây là phủ đệ của phụ thân mà còn dám mang binh mã xông vào, khi phụ thân còn sống ngươi nào dám làm như vậy.
Viên Thượng liên tục cười lạnh trong lòng, hắn và Viên Đàm có thể coi là không chết thì không ngừng, không thể nhượng bộ.
Ngay tại lúc hai người cãi vã, càng ngày càng có nhiều người vọt vào phủ đệ, trong phủ đệ lập tức đại loạn.
- Các vị, đây là di chiếu phụ thân để lại trước khi chết, mệnh ta đảm nhiệm chức Ký Châu Mục, mời các vị xem.
Thấy càng ngày càng có nhiều người xuất hiện, Viên Thượng cũng không che dấu nữa mà nâng tấm tơ lụa lên, cao giọng quát.
- Cái gì? Mệnh cho nhị công tử làm Ký Châu Mục, điều này sao có thể?
- Di chiếu? tại sao ta chưa từng nghe nói qua Viên công để lại di chiếu?
- Không tốt, di chiếu trong tay Viên Thượng, toàn bộ Ký Châu bao gồm cả ta đều phải nghe theo lệnh của hắn, chẳng phải bất cứ lúc nào cũng phải lo lắng hắn sẽ trả thù.
………………..
Nghe nói Viên Thượng có di chiếu, mọi người đều sắc mặt đột biến, Viên Đàm lại lên tiếng kinh hô vẻ mặt không thể tin.
Lúc này ở Nghiệp Thành hắn là người có khả năng kế thừa chức Ký Châu Mục nhất, không ngờ Viên Thượng còn có chiêu này, Viên Đàm như là rơi xuống vực sâu, không biết phải làm sao.
- Đại công tử, di chiếu này có phải là thật hay không còn chưa biết, nếu Viên Công có thật sự để lại di chiếu sao chúng ta lại không biết? Nghĩ đến có lẽ di chiếu là do Viên Thượng bịa đặt, không thể tin là thật.
Nhìn Viên Đàm tầm tình bất định, Tân Bình thở dài, biết việc này là một đả kích quá lớn với Viên Đàm.
- Không sai.
Viên Đàm hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nhìn về phía Viên Thượng:
- Lúc sinh thời phụ thân chưa bao giờ đề cập tới di chiếu, mọi người ở đây cũng chưa từng biết phụ thân có để lại di chiếu, di chiếu trong tay ngươi có phải thật hay không còn không biết. Tuy nhiên nếu các ngươi dám giả danh nghĩa của phụ thân bịa đặt là di chiếu thì thật là đáng chết.
- Đại công tử nói không sau sai di nhiếu này đương nhiên là giả, không ngờ nhị công tử vì chứ Ký Châu Mục mà làm giả cả di chiếu, thật sự là lòng người khó lường.
- Ta nói, nếu Viên công thật sư để lại di chiếu, sao lại không hề có tin tức nào, hiện giờ xẻm a nhìn công tử giở trò quỷ rồi.
Viên Đàm vừa dứt lời thì mọi người lập tức nghị luận theo, ánh mắt nhìn về phía Viên Đàm càng thêm phức tạp.
- Làm càn, phụ thân đề lại di chiếu là chuyện chính xác, sao các ngươi có thể cuồng ngôn.
Thấy mọi người nghị luận, Viên Thượng quát lên, lạnh lùng nhìn mọi người, lúc này mặc kệ di chiếu có phải thật hay không hắn đều sẽ kế thừa chức vị Ký Châu Mục.
- Xem ra nhị đệ là muốn mạnh bạo rồi, một khi đã như vậy để xem trong chúng ta hươu chết về tay ai.
Viên Đàm cũng không cãi cọ, khẽ cười, hiển nhiên là không để Viên Thượng ở trong mắt.
Nhe thấy hai người nói vậy, xung quanh lập tức trở nên căng thẳng, một khi hai người khai chiến, toàn bộ Nghiệp Thành sẽ bị liên lụy.
Tuy nhiên vào luc này, Viên Đàm và Viên Thường cũng mang theo nhân mã, tay cầm trường đao, cảnh giác nhìn về phía đối phương, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ đại chiến.
Sau khi hai người truyền đạt mệnh lệnh, càng ngày càng có nhiều binh mã chạy tới, toàn bộ phủ đệ lập tức trở nên chật chội.
Trong phủ đệ của Viên Hi.
- Ngươi nói là, Viên Đàm và Viên Thượng mang binh xông vào phủ đệ của phụ thân?
Nghiệp Thành xảy ra chuyện lớn như vậy, Viên Hi sao có thể không biết, sở dĩ chưa hành động là vì nghĩ lúc này còn quá sớm đề hiện thân, không ngờ tình thế lại khó có thể khống chế được.
- Đúng vậy, hiện tại càng ngày càng nhiều binh mã chạy tới, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nhau.
- Ngươi lập tức đi triệu tập binh mã, theo ta ra khỏi thành.
Viên Hi vội vàng nói.
- Ra khỏi thành? Công tử ra khỏi thành làm gì?
Tướng lĩnh trước mặt Viên Hi lập tức nghi hoặc đứng lên nói.
- Đương nhiên là theo ta ra U Châu, Nghiệp Thành này cứ để cho hai người họ tranh đi.
Viên Hi khoát tay nói, thực lực của mình kém quá xa Viên Đàm và Viên Thượng, cho dù tranh đoạt cũng không thể tranh được.
- Vâng.
Trên đường ngoài phủ đệ của Viên Thiệu, nhiều đội binh mã lao đến, giương cung bạt kiếm bất cức lúc nào cũng có thể khai chiến.
- Giết! Đại công tử mới có tư cách để kế thừa chức Ký Châu Mục.
Không biết là người nào lên tiếng, lập tức cung nỏ ở phía đối diện giết chết mộ binh lính.
- Giết!
- Không tốt, có người đánh lén, giết bọn họ cho ta.
Mọi người đều sửng sốt, lập tức xông tới.
Đột nhiên vang lên tiếng hét hò khiến cho mọi người trong phủ đều sửng sốt, một đám sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Viên Thượng và Viên Đàm.
Không ai ngờ Viên Đàm và Viên Thượng dám động thủ, hơn nữa còn ở trước phủ đệ của Viên Thiệu. Trước kia không phải hai người chưa từng giằng co nhưng từ đầu đến cuối không ai dám động thủ trước.
Nhìn thấy mọi người nhìn vào hai người mình, sắc mặt của Viên Đàm và Viên Thượng đều tái xanh nhìn về phía đối phương.
- Viên Thượng ngươi tốt lắm, nếu lần này ta không mang binh đến thì e là đã bị ngươi giết chết, ta ngược lại muốn xem ngươi có bao nhiêu năng lực.
Trong lòng Viên Đàm tức giận vô cùng, nhìn Viên Thượng chằm chằm, tay trái không tự chủ được nắm trường kiếm bên hông.
Lúc này Viên Thượng cũng lạnh lùng nói:
- Rõ ràng Viên Đàm muốn giết ta chết ở đây, nếu không phải là ta tỉnh táo thì e là đã chết dưới tay hắn, tuy nhiên lúc này còn chưa biết hươu chết sẽ về tay ai.
- Giết! Báo thù vì những tướng sĩ đã chết.
- Làm thịt đồ khốn khiếp này.
Ngoài đường phố trước phủ đệ đã loạn, hai bên binh lính hò hét không ngừng, bao vây phủ đệ của Viên Thiệu chiến đấu không ngừng.
Hỗn loạn chiến đấu kịch liêt lan ra toàn bộ thành Nghiệp Thành, ngay cả tướng sĩ thủ thành cũng bắt đầu tham gia chiến đấu, trên đứng trên cổng thành chỉ cần tùy ý có thể thấy được binh lính đang chém giết lẫn nhau trên đường.
- Đại công tử có lệnh, giết Viên Thượng!
Chém giết lan ra toàn thành, không biết ai là người đầu tiên hô lên khẩu hiệu giết Viên Thượng, sau đó gần nửa binh lính Nghiệp Thành đều hô to chém chết Viên Thượng.
- Công tử có lệnh, giết Viên Đàm!
Một nửa binh lính khác cũng lập tức hô to khẩu hiệu giết chết Viên Thượng.
Xunh quanh phủ đệ Viên Thiệu đang chiến đầu kịch liệt dần dần lan vào bên trong phủ đệ, binh lính đóng ở trước cửa phủ không thể căn cản được sự tấn công của hai bên binh lính.
Càng ngày càng có nhiều binh lính vào phủ đệ, phóng về phía hai người Viên Đàm và Viên Thượng.
- Cái gì? Ai cho bọn họ xông vào?
Mọi người đang trong trạng thái sắc mặt trắng bệch liền toàn thân rét run, giống như là bản thân đang ở trong hầm băng. Trong loạn quân, không ai dám cam đoan có người vung đao về phía mình hay không.
- Đi mau! Không thể ở đây với đám điên này nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận