Tam Quốc Tranh Phong

Chương 455

- Ta thực muốn gặp tộc trưởng của gia tộc Trần thị, tuy nhiên phải để chuyện này kết thúc mới được.
Lưu Kỳ tự nói với chính mình, gia tộc Trần thị làm vậy có lẽ là muốn cho hắn thấy sự thành tâm của mình. Lúc này toàn bộ các gia tộc của Kinh Châu đều muốn tránh việc này nhưng hắn lại là người hiến sách đầu tiên, tầm nhìn này không phải những gia tộc bình thường có thể so sánh được. Hơn nữa lúc này hắn đang cần một người hiểu về kinh doanh để giúp hắn quản lý tài chính của Kinh Châu, nếu chỉ dựa vào nguồn thu từ thuế của Kinh Châu thì chỉ được trong thời gian ngắn, về lâu dài thì khó tránh khỏi tình trạng thu không đủ bù chi.
- Chủ công, hiện giờ ngoại trừ gia tộc Trần thị thì những gia tộc khác đều theo gia tộc Vương thị nộp lên những bộ sách thiên môn, việc này có phải là để chậm thêm một chút thời gian?
Việc tụ họp các gia tộc ở Tụ Phúc lầu ngày hôm qua đều đã truyền khắp Tương Dương, đám người Gia Cát Lượng cũng rõ chuyện này như lòng bàn tay.
- Không sao, ta căn bản cũng không nghĩ là sẽ dựa vào những bộ sách mà bọn họ nộp lên để giảng dạy, tuy niên nếu càng có nhiều sách thì thư viện sẽ càng phong phú, trăm nhà gộp lại dù sao cũng mạnh hơn rất nhiều so với một nhà đứng đầu
Lưu Kỳ cười, trong lòng những gia tộc đó nghĩ gì làm sao hắn không biết, chẳng qua là hắn muốn thông qua việc này thử phản ứng của các gia tộc mà thôi, để xem toàn bộ Kinh Châu có bao nhiêu gia tộc có tiềm lực, rồi mới có thể xem xét nâng đỡ những gia tộc đó mới có lợi cho sự phát triển của Kinh Châu.
- Nói với Cơ Bá, mặc kệ những gia tộc đó nộp lên sách gì cũng được nhưng không được lặp lại.
- Vâng.
Nghe Lưu Kỳ nói vậy Gia Cát Lượng lập tức hiểu ý của Lưu Kỳ, Lưu Kỳ làm như vậy đương nhiên là muốn bồi dưỡng đủ loại nhân tài.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Sau khi gia tộc Trần thị nộp sách thì một gã quản gia gia tộc Vương thị cũng đem một cái bao chậm rãi đi tới trong phủ của Y Tịch.
- Đây là sách mà gia tộc Vương thị nộp lên?
Y Tịch cau mày nhìn người trung niên không biết lễ phép hỏi.
- Đúng vậy, đây chính là sách mà gia tộc Vương thị ta nộp lên, những sách này đều là bậc trưởng bối của gia tộc ta lựa chọn ra, người hãy xem xét cho kỹ.
Người trung niên kiêu căng nhìn Y Tịch, vẻ mặt khinh khỉnh nói. Toàn bộ Kinh Châu đều biết Y Tịch xuất thân từ hàn môn, trong mắt các gia tộc thì Y Tịch không đáng để tôn trọng.
- Ồ, Ta biết rồi, ngươi có thể đi rồi.
Y Tịch gạt sách sang một bên, không cần ghi lại, phấy tay ra hiệu cho người trung niên rời khỏi.
- Ngươi, ta là một quản gia của gia tộc Vương thị, một hàn môn chi sĩ như ngươi cũng dám bất kính với gia tộc Vương thị. Ngươi có biết Thái thú Võ Lăng chính là người của gia tộc Vương thị không?
Trung niên quản gia chỉ tay vào Y Tịch, sắc mặt u ám, chỉ cón thiếu mức chửi ầm lên.
- Ha ha, cút ra ngoài cho ta.
Y Tịch giận quá bật cười rồi đột nhiên dùng tay hất đổ bàn vào người trung niên quản gia:
- Bảo tộc trưởng các ngươi tự mình đến đây, nếu không ấn định gia tộc Vương thị không nộp sách mà xử lý.
- Ngươi, ngươi… Ngươi thật to gan, ngươi chỉ là một đệ tử hàn môn mà dám đối nghịch với gia tộc Vương thị ta, không sợ mất chức sao?
Trung niên quản gia chỉ tay vào mặt Y Tịch với vẻ mặt phẫn nộ, từ sau khi Vương Xán được bổ nhiệm làm Thái thú Võ Lăng, toàn bộ Kinh Châu đâu ai dám coi thường gia tộc Vương thị, ngay cả một quản gia như hắn cũng được thơm lây, ở Kinh Châu khá được người khác tôn trọng, không ngờ hôm này lại phải chịu thiệt.
- Khẩu khí thật lớn, không lẽ gia tộc Vương thị ngươi ở Tương Dương có thể một tay che trời hay sao? Ném ra ngoài cho ta.
Y Tịch hừ một tiếng rồi quát với người ngoài cửa.
Ngay lập tức có hai gã hộ vệ bước đến, chuẩn bị ném trung niên quản gia ra khỏi phủ đệ.
- Khoan đã, để lại những quyển sách này, trở về nói cho tộc trưởng của các ngươi, khiến hắn nộp lên một lần nữa.
Y Tịch phất tay ngăn cản hai gã hộ vệ rồi chỉ vào bao sách trong lòng trung niên nói.
- Ngươi dám chiếm vật của gia tộc Vương thị ta làm của riêng, không sợ tộc trưởng ta bẩm báo Châu Mục đại nhân hay sao?
Trung niên quản gia lúc này đã tức xanh cả mặt.
- Ném ra ngoài.
Nhặt bao sách lên, Y Tịch không muốn nói nhiều với trung niên quản gia, trầm giọng nói.
- Thả ta ra.
Hai gã hộ vệ kéo trung niên quản gia ra cửa, trong lúc đó vẻ mặt người trung niên quản gia vô cùng phẫn nộ, không ngừng quát ta. Đi đến cửa sân, hai gã hộ vệ nhìn nhau rồi ném người trung niên quản gia ra ngoài, chỉ nghe tiếng oành một tiếng, người trung niên quản gia ngã trên mặt đất trước phủ.
Người phụng mệnh đến hiến sách cũng không ít, sau khi nhìn thấy quản gia gia tộc Vương thị bị ném ra ngoài, tất cả mọi người đều kinh hoảng. Chẳng lẽ không thể dâng lên bộ sách như vậy? Trong lòng mọi người đều thầm đoán, tuy nhiên bọn họ đều phụng mệnh đến hiến sách, bất kể thế nào đều cũng không có chuyện vừa vào cửa đã trở về, bởi vậy lúc này cũng có một tên quản gia trung niên đi vào.
Rút kinh nghiệm vừa rồi, người quản gia này cực kỳ thận trọng, bất kể cấp bậc lễ nghĩa, người trung niên đều nói chuyện hết sức khách khí, bởi vậy tuy ông ta hiến bộ sách không có giá trị mấy nhưng Y Tịch vẫn nhận, những bộ sách này không đáng giá nên gia tộc đó trực tiếp hiến nguyên bản mà không cần sao chép lại.
Sau khi nhìn thấy người quản gia này thuận lợi ra ngoài, những người khác đang do dự cũng đều tiến vào, sau khi Y Tịch xem qua bộ sách mà bọn họ đưa tới, ngoại trừ những bộ sách lặp lại, những sách khác cũng không nói gì thêm.
Qua vài ngày đại đa số những gia tộc đều đến hiến những bộ sách không đáng giá, chỉ có vài gia tộc ít ỏi hiến vài bộ sách được lựa chọn một cách tỉ mỉ, mà trong đó bao gồm Mã gia.
Tại quý phủ của Bàng Đức Công, Bàng Đức Công, Tư Mã Huy, Hoàng Thừa Ngạn, Tống Trọng Tử và vài người có danh vọng ở Kinh Châu đều tụ tập ở đây, ngồi đối diện bọn họ chính là Lưu Kỳ và Gia Cát Lượng.
Hôm này việc Lưu Kỳ cần làm là thuyết phục những người này lấy toàn bộ sách trong nhà để thành lập thư viện, những người này đều là những học giả nổi danh ở Kinh Châu, thậm chí còn nổi danh khắp thiên hạ, tàng thư trong gia tộc bọn họ toàn bộ Kinh Châu thậm chí là khắp thiên hạ cũng ít người sánh kịp, đặc biệt là phía sau đám người Bàng Đức Công còn có một gia tộc khổng lồ, tàng thư trong gia tộc lại càng kinh người, chỉ cần sách trong nhà máy người này cũng đủ để thành lập thư viện.
- Các vị, ta nghĩ tầm quan trọng của thư viện có lẽ các vị cũng đã biết, hiện giờ các gia tộc của Kinh Châu thực hiện việc này cho có lệ, tìm mọi cách để từ chối thậm chí là không giao nộp sách, uy vọng của các vị ở Kinh Châu không ai không biết, hi vọng các vị có thể thúc đẩy việc này.
Lưu Kỳ nhìn mọi người rồi đi thẳng vào vấn đề, mấy người ở đây học thức đều uyên bác, bản lĩnh không tầm thường, ở trước mặt bọn họ mà che giấu khác gì múa rìu qua mắt thợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận