Tam Quốc Tranh Phong

Chương 41

Y Tịch có chút vui vẻ cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Chàng thanh niên nghe được câu muốn giỏi phải chuyên tâm có chút không tin:
- Hắn thực sự nói vậy sao?
Y Tịch có chút tức giận nói:
- Còn phải nói, huynh cho rằng ta gạt huynh sao? Đây chính là lời ta tận tai nghe đại công tử nói.
Chàng thanh niên kia gật gật đầu, y tin Y Tịch không nói dối, bởi vì y rất hiểu nhân phẩm của Y Tịch, liền hỏi:
- Hắn còn nói gì nữa không?
Y Tịch uống một hớp rượu, nói:
- Đại công tử cũng không vì huynh là dân thường mà coi thường, đại công tử còn nói Hán Cao Tổ xuất thân từ lùm cỏ, Quang Võ xuất thân là dân đen, ta chẳng qua xuất thân tốt mà thôi, những cái khác chưa hẳn đã tốt hơn người khác.
Chàng thanh niên nghe xong lời này, sắc mặt toát lên vẻ khiếp sợ nói:
- Nếu như đúng như lời huynh nói, vị đại công tử kia nhất định không phải người thường có thể sánh bằng.
Y không ngờ mục đích lần này đến Tương Dương, chẳng lẽ là vị đại công tử này.
Khi y đang suy nghĩ, liền có hạ nhân tới báo nói Lưu Kỳ đã tới.
Y Tịch vội vàng đứng dậy nói với chàng thanh niên:
- Huynh ở đây chờ ta, ta đến nghênh đón đại công tử.
Nói xong không đợi chàng thanh niên phản ứng, liền đứng dậy rời đi.
Chàng thanh niên kia vội vàng đứng dậy nói:
- Ta và huynh cùng đi.
. . . . .
Lưu Kỳ đứng ở cửa phủ Y Tịch đánh giá phủ Y Tịch, phủ Y Tịch không tính là khí phái, nhưng thực sự trang trọng, người đi đường cũng không bởi vì đây là phủ Y Tịch mà đi đường vòng, đi qua phủ Y Tịch còn muốn nhìn quang cảnh bên trong, trong mắt luôn luôn mang theo ý tứ kính ngưỡng.
- Xem ra Y Tịch có uy danh rất cao ở Tương Dương.
Lưu Kỳ tán thưởng nói, nếu dân chúng đi qua phủ quan viên cho dù không đi đường vòng, cũng không dám nhìn quang cảnh bên trong, thường thường vội vàng đi qua, không dám dừng lại lâu.
Không lâu sau Lưu Kỳ thấy Y Tịch bước nhanh mà đến, theo sau chính là chàng thanh niên hắn gặp mấy hôm trước. Hôm này Lưu Kỳ ăn mặc có chút uy nghi hơn so với bình thường, hơn nữa sau mấy ngày khắc khổ tập luyện dường như Lưu Kỳ đã để lộ ra vài oai hùng, khiến người ta cảm thấy tin phục.
Y Tịch đi trước hành lễ:
- Tham kiến đại công tử, đã phiền đại công tử đại lâu.
Lưu Kỳ phẩy phẩy tay nói:
- Không việc gì, ta cũng chưa tới lâu.
Nói xong nhìn về phía chàng thanh niên bên cạnh Y Tịch, nói:
- Vị này chính là kỳ nhân theo như lời tiên sinh nói. Tại hạ Lưu Kỳ bái kiến tiên sinh, xin tiên sinh về sau chỉ giáo nhiều hơn.
Chàng thanh niên nhìn Lưu Kỳ hành lễ không có gì làm ra vẻ, cũng hoàn lễ nói:
- Người sơn dã đã phiền đại công tử thương nhớ.
Y Tịch ở bên nhìn hai người chào nhau xong, lại nói:
- Xin mời đại công tử vào trong, ta đã sai hạ nhân chuẩn bị rượu và đồ ăn, chỉ đợi đại công đến.
Lưu Kỳ cười nói:
- Ha ha, khách tùy ý chủ, mọi việc tùy ý tiên sinh an bài.
Nói xong sánh bước cùng chàng thanh niên theo sau Y Tịch.
Y Tịch dẫn bọn họ vào hậu hoa viện, trên bàn đã thay đổi rượu và thức ăn hoàn toàn mới, ba người theo thứ tự ngồi xuống. Sau đó nâng chén chạm ly, Y Tịch lấy cớ rởi đi, để lại không gian cho hai người, Lưu Kỳ và chàng thanh niên kia hiểu ý không có giữ lại.
Lưu Kỳ nhìn chàng thanh niên trước mặt lớn hơn mình vài tuổi, nói:
- Đến lúc này còn chưa biết tục danh của tiên sinh, thực sự hổ thẹn.
Chàng thanh niên tự rót cho mình một chén, nói:
- Tục danh chẳng qua chỉ là tên gọi thôi, đại công tử có thể gọi ta là Trương Tam hoặc Lý Tứ cũng được.
Lưu Kỳ cũng không để ý, lúc này liền lấy bầu rượu trong tay chàng thanh niên rót cho mình một chén:
- Nếu tiên sinh không tiện nói, Kỳ sẽ không hỏi lại.
- Tiên sinh cảm nhận thế nào đối với cuộc dẹp loạn phản tặc lần này?
Lưu Kỳ uống rượu, tùy ý hỏi.
- Không có gì, lúc này phải xem đại công tử là hạng người gì?
Chàng thanh niên cũng giống Lưu Kỳ, nâng chén uống rượu.
- Vậy tiên sinh cho ta là hạng người gì?
Lưu Kỳ nhìn bóng ảnh mình trong chén.
- Ta cũng không biết, ngay cả Cơ Bá đều không thấy ta dựa vào cái gì để nhìn thấu đây?
Chàng thanh niên cười nói, trong tiếng cười có pha lẫn vài phần tự giễu.
Lưu Kỳ nhìn rượu trong chén, hỏi:
- Tiên sinh cũng biết rượu trong chén này chứ?
Qua một hồi Lưu Kỳ lại nói:
- Mọi người chỉ nhìn đến mặt thanh tịnh, thuần khiến của nó, còn bản chất của nó chẳng qua chỉ là lượng thực bình thường trong dân gian. Giống như cong người, ngươi biểu hiện bên ngoài một mặt khác, nhất định sẽ che dấu đi mặt khác.
Chàng thanh niên chăm chú nhìn Lưu Kỳ nói:
- Ta vừa gặp công tử, làm sao biết công tử biểu hiện bên ngoài thế nào, che dầu cái gì?
Lưu Kỳ ngẩng đầu nhìn chàng thanh niên nói:
- Không biết chuyện luôn luôn đáng sợ nhất, vì thế mọi người quy kết vào thần linh, đại công tử có tin thần linh thực sự tồn tại không?
Chàng thanh niên trầm tư một hồi, nói:
- Chuyện đó hư vô mờ mịt, nào ai có thể biết rõ ràng đâu?
Lưu Kỳ ngẩng đầu nhìn không trung, nhìn mây trắng thổi qua, giống như nói với chàng thanh niên lại giống như tự nói:
- Thế nhưng ta không tin, vận mệnh của mình nằm trong tay mình, cho dù ông trời cũng không thể thay đổi.
Sắc mặt chàng thanh niên biến đổi, tuy y không tin mấy thứ này, nhưng vẫn luôn luôn kính sợ, không ngờ Lưu Kỳ lại có thể to gan như vậy:
- Ta đã hiểu.
Lưu Kỳ nhìn chàng thanh niên nói:
- Tiên sinh thử nói xem.
Chàng thanh niên nghiêm túc nói:
- Hán Cao Tổ từng nói : Giao Long nhập hải, gió thổi mây phun. Các người cùng là một hạng người, ha ha, Thái Mạo thật không ngờ mình đã thả ra một Giao Long.
Lưu Kỳ không vui vẻ giống như chàng thanh niên, tiếp tục nói:
- Chỉ là ta hiện tại chưa đủ bản lĩnh kia, ta còn chưa đủ thực lực để thay đổi vận mệnh.
Chàng thanh niên lại cúi đầu không nhìn Lưu Kỳ, trái lại uống rượu, ăn đồ ăn.
Lưu Kỳ không nổi giận, tiếp tục hỏi:
- Tiên sinh cảm thấy thế nào đối với thế cục hiện nay?
Chàng thanh niên ngừng lại, thở dài nói:
- Chư hầu chia cắt, tứ phương hỗn chiến, thiên hạ vào lúc này bình yên không lâu. Tuy Viên Thiệu lúc này thực lực rất lớn, nhưng bởi vậy lại khiến các lộ chư hầu ghen ghét. Tào Tháo mặc dù so ra kém Viên Thiệu, nhưng y ép Thiên Tử hiệu triệu chư hầu, danh chính ngôn thuận chiếm cứ địa vị chính nghĩa. Viên Thiệu tuy ý tranh chấp sẽ không có kết quả tốt. Ngoài ra còn có Tôn Sách, chiêu hiền nạp sĩ, làm rất tốt thế nhưng vừa mới tổn thất. Về phần phụ thân của công tử? Ông chỉ làm được một thần tử có năng lực, không làm được một chư hầu, nếu muốn thiên hạ thái bình thì không thể không diệt trừ thế gia, thế giá chính là mối họa hết đời này qua đời khác.
Lưu Kỳ rất chăm chú lắng nghe, cảm nhận được lời nói của chàng thanh niên rất có đạo lý, nắm rõ thế cục hiện nay, hơn nữa còn hiểu rõ tính cách từng chư hầu hiện nay. Không khỏi hỏi nói:
- Vậy tiên sinh cho rằng, ta phải làm thế nào?
Chàng thanh niên uống một ngụm trà, không để ý nói:
- Kinh Châu là địa phương không tồi, cụ thể đi bao xa còn phải xem bản lãnh của công tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận