Tam Quốc Tranh Phong

Chương 221

- Tốt, mau dẫn đường nhanh!
Lưu Kỳ nhẹ nhàng thở ra, ban đầu hắn nghĩ Hoa Đà không tới kịp, đành để cho Trần Huyền ổn định lại độc tố cho Lưu Tu, chờ Hoa Đà tới chữa sau, hiện tại Hoa Đà đã đến kịp là tốt rồi.
- Đại công tử, xin đi theo ta!
Chương bá nói xong liền đi vào trong phủ, Lưu Kỳ mang theo Lưu Tu đi theo sau.
Đám người Lưu Kỳ vừa mới hồi phủ, Cam Ninh, Vương Nghị liền ra lệnh cho Phi Hổ Vệ canh phòng, sau đó hai người chạy theo sau, trên người cả hai đều ướt đẫm mồ hôi. Hạ độc, ám sát là muốn dồn Lưu Kỳ vào chỗ chết, nếu Lưu Tu không chắn một dao cho Lưu Kỳ, không chừng lúc này Lưu Kỳ đã trọng thương không dậy nổi rồi.
Hai người gần như một chút đã nghĩ ra được kẻ chủ mưu ám sát. Ân oán giữa Thái Mạo và Lưu Kỳ hai người đều rõ, vài lần Thái Mạo đã phái người ám sát Lưu Kỳ nhưng đều thất bại, không ngờ lần này ở phủ Châu Mục cũng dám ám sát Lưu Kỳ.
Hiện tại trong lòng hai người đều thấy áy náy, nếu hai người cẩn thận chút, chắc Lưu Tu cũng không vì Lưu Kỳ mà thương nặng như vậy.
Đi đường Lưu Kỳ không nói gì, nhưng hai người đều cảm thấy Lưu Kỳ rất tức giận, chỉ sợ mối lưu tình giữa Lưu Kỳ và bộ tộc Thái Thị chính thức cắt đứt rồi, thậm chỉ cả Lưu Biểu với bộ tộc Thái Thị cũng có thể cắt đứt. Nghĩ vậy hai người cũng không quá sợ hãi, ngược lại trong lòng có chút hưng phấn. Hai người một lòng theo Lưu Kỳ xung phong liều chết đã cảm thấy chính mình nhàn không được.
Chương bá dẫn Lưu Kỳ vào trong viện, trong viện Hoa Đà và tiểu Phong Tử đã chờ sẵn ngoài sân, nhìn thấy Lưu Kỳ tới, Hoa Đà và Lưu Kỳ cũng chẳng kịp chào hỏi, nhanh chóng gọi hai gã Phi Hổ Vệ dìu Lưu Tu vào gian phòng, trong phòng đã thu dọn sẵn sang, hòm thuốc bình thường Hoa Đà đem theo người nay đã để bên giường.
Bên giường còn có chậu nước nóng hơi bốc lên, bên cạnh còn có bốn năm ngọn đèn dầu như những đốm lửa nhỏ.
- Mau, đỡ hắn nằm ngang.
Hoa Đà đi vào sau nói.
Hai gã Phi Hổ Vệ theo lời Hoa Đà đặt Lưu Tu nằm ngang trên giường, lúc này Lưu Tu khẽ kêu vài tiếng đau đớn, tay hai gã Phi Hổ Vệ đỡ Lưu Tu đều run rẩy.
- Được rồi, các ngươi có thể ra ngoài.
Hai gã Phi Hổ Vệ buông Lưu Tu ra, Hoa Đà phất tay ý bảo mọi người lui ra ngoài.
- Cái này…
Nhìn thấy Hoa Đà bảo vậy, Cam Ninh và Vương Nghị đều có chút chần chừ.
- Đi ra ngoài!
Lưu Kỳ nhìn Lưu Tu trên giường nhàn nhạt nói, nói xong thì ra khỏi phòng.
Những người khác nhìn thấy Lưu Kỳ ra ngoài cũng liền ra theo.
Tiểu Phong Tử vẫn ở ngoài cửa, thấy Lưu Kỳ bước ra liền kéo Lưu Kỳ nói:
- Là tôi mời thần y tới đấy.
- Ừ.
Lưu Kỳ vỗ đầu tiểu Phong Tử, nói:
- Ngươi mời thần y Hoa Đà thế nào?
Phải nói đám người Từ Thứ có thể đi trước Hoa Đà, mặc dù quân nhiều sẽ đi chậm hơn, nhưng theo tính tình của Hoa Dà, trên đường đi ắt sẽ dừng lại cứu người, theo lý mà nói đi còn chậm hơn đám người Từ Thứ, vậy không ngờ lại tới Tương Dương trước cả đám người Từ Thứ. Mặc dù biết là tiểu Phong Tử này dùng thủ đoạn, nhưng Lưu Kỳ cũng không khỏi có chút tò mò.
- Ha ha, trên đường thần y thật ra sẽ dừng lại cứu người, sau đó đến Trường Sa, tôi thừa dịp ông ta không phòng bị liền cầm một vốc Ma Phí Tán ném vào mặt của ông ta, sau đó vội vàng thúc xe ngựa chạy nhanh tới Tương Dương.
Vẻ mặt tiểu Phong Tử rất hưng phấn nói.
- Các ngươi ra khỏi thôn mà người trong thôn không ngăn cản sao
Lưu Kỳ hỏi tiểu Phong Tử.
- Không có. Thật ra tất cả mọi người đều muốn ra, nhưng bên ngoài tình hình rối loạn quá, họ không dám ra ngoài.
Tiểu Phong Tử ngẩng đầu nói với Lưu Kỳ.
- Vậy ngươi không sợ?
Lưu Kỳ nhìn vẻ mặt hung phấn của tiểu Phong Tử, có chút không hiểu trong lòng gã nghĩ gì.
- Không sợ, ta không muốn cả đời này chỉ sống trong cái thôn Trung Phi đó đến chết.
Tiểu Phong Tử nói.
- Ha ha, nhưng Ma Phí Tán chỉ làm cho người ta hôn mê một lúc, ngươi làm thế nào hay vậy?
Lưu Kỳ hỏi.
- Ta trói thần y để trên xe ngựa, cứ như vậy mà đi tới đây.
Tiểu Phong Tử nói.
- Trói ở trên xe?
Lưu Kỳ kinh ngạc nhìn tiểu Phong Tử, trói Hoa Đà, kế vậy mà gã cũng dám làm.
- Ngươi không sợ thần y Hoa Đà tức giận
Lưu Kỳ cười hỏi.
- Thần y tốt lắm, ban đầu còn tức giận nhưng sau đó lại không nổi giận nữa.
Tiểu Phong Tử nhìn về phía phòng, hỏi:
- Ai ở trong đó vậy?
- Đó là đệ đệ của ta.
Lưu Kỳ quay đầu, trên mặt có chút lo lắng.
... ... ... ... ... ... ... ... ... . . . .
Khi Lưu Kỳ vừa rời khỏi phủ Châu Mục, trong viện liền rối loạn, Lưu Kỳ bị ám sát hẳn tất cả ở đây không tránh khỏi liên lụy, một khi bị dính đến vụ này chỉ có thể bị tai họa xét nhà diệt tộc, nhìn bốn phía trong viện đều có Phi Hổ Vệ canh phòng, tuy rằng mấy viên quan hoảng loạn nhưng cũng không dám rời đi.
Y Tịch, Lý Quế liếc nhau, nhẹ nhàng gật đầu, lặng lẽ đi tới trong viện của Lưu Biểu.
Tuy rằng uy danh của Lưu Kỳ ở Tương Dương càng ngày càng lớn, nhưng lấy thanh danh của hắn cũng chưa đủ để giữ những người này ở lại. Đám người Hoàng Thừa Ngạn còn dễ nói, tuy rằng danh vọng của bọn họ rất cao, nhưng đều là những người thấu tình đạt lý, sẽ không quấy rối lúc này, sau sự việc này chỉ cần tới nhận lỗi với họ thì bọn họ cũng không so đo gì. Nhưng một số viên quan dưới trước Thái Mạo đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn ở lại viện, lấy uy quyền của Thái Mạo mà đòi rời khỏi phủ Châu Mục, nếu không có Lưu Biểu ra mặt, cũng chẳng ai ngăn cản được.
Lúc này đám người Thái Mạo lại càn quấy, dù biết rõ Thái Mạo sai người ám sát Lưu Kỳ sẽ không để lại sơ hở, nhưng cũng không thể vì vậy mà thả bọn họ, hơn nữa Lưu Kỳ hạ lệnh không để bất cứ người nào chạy thoát chắc chắn là đã có dự tính gì đó.
Y Tịch, Lý Quế đi cùng vài tên Phi Hổ Vệ vào trong nội viện của Lưu Biểu.
- Mấy vị tiên sinh, tuy rằng đại công tử gặp chuyện, nhưng cũng không thể giam lỏng mấy vị ở đây được!
Lưu Kỳ vừa rời đi, Lý Nghiêm trốn giữa đám người giờ mấy chui ra nói với mấy người Hoàng Thừa Ngạn.
- Ừ?
Mấy người Hoàng Thừa Ngạn đều nghi hoặc nhìn về phía Lý Nghiêm, tuy những người khác đều không muốn nhưng chẳng ai lên tiếng, chỉ có một mình Lý Nghiêm đứng dậy. Người như vậy hoặc là không muốn chịu oan ức, hoặc là có khúc mắc gì đó với Lưu Kỳ, thậm chí trong chuyện ám sát lần này hắn cũng liên quan.
Mấy người Hoàng Thừa Ngạn kinh ngạc nhìn Lý Nghiêm, bên này mấy người nho sinh cũng nghi hoặc nhìn phía Lý Nghiêm. Lúc Lý Nghiêm nói mấy lời này, chẳng lẽ gã không nghĩ đến tình ngay lý gian sao?
- Mấy vị tiên sinh đức cao vọng trọng, Lưu Kỳ làm như vậy, quả thực có chút khi dễ mấy vị tiên sinh.
Lý Nghiêm thấy mọi người đều nhìn mình, càng kích động nói. Tuy rằng gã đấu không lại Lưu Kỳ, nhưng ít nhất cũng phải làm loạn một chút.
- Ngươi tên gì
Những người khác không nói gì, Hoàng Thừa Ngạn hỏi, vừa rồi ông cũng thấy Lưu Kỳ chú ý tới người này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận