Tam Quốc Tranh Phong

Chương 560

Nhìn Triệu Vân rời khỏi, Gia Cát Lượng tiến lên phía trước nói:
- Chủ công, Miên Dương có Tử Long, hẳn là không sao. Tuy nhiên Giang Du lại không có đại tướng, cũng chẳng có tinh binh, đây mới là chỗ cần chú ý đến.
- Ừ, trong thành hiện giờ cũng không có đại tướng, tuy rằng ta đã lệnh Hoàng Trung chạy tới Giang Du trấn thủ, nhưng Hoàng Trung đang ở quận Âm Bình, đợi đến lúc ông ta đuổi tới, chỉ sợ Giang Du đã rơi vào tay của Ích Châu. Ta sẽ tự mình dẫn dắt một vạn binh mã đi tới Giang Du, Tử Đồng này giao cho quân sư tạm thời trấn thủ.
Lưu Kỳ suy nghĩ một chút nói, trong thành Tử Đồng tuy không có đại tướng, nhưng có Gia Cát Lượng cũng đủ để ngăn cản Ích Châu tấn công, lần này Triệu Vân dẫn dắt hai vạn binh mã, còn thừa lại một vạn binh mã, chính là để dễ dàng trợ giúp Giang Du.
- Chủ công yên tâm, Tử Đồng có thuộc hạ, tuyệt đối không xảy ra sai sót nhầm lẫn.
Gia cát Lượng khom người nói, bên trong thành còn có hai vạn binh mã, thừa sức trấn thủ Tử Đồng.
Sau một khắc đồng hồ, Lưu Kỳ dẫn theo một vạn binh mã còn lại rời thành.
Lưu Kỳ vừa mới rời đi, trong thành Tử Đồng liền hạ truyền một loạt mệnh lệnh, truyền tới toàn bộ quận Tử Đồng, ngay cả quận Võ Đô, quận Âm Bình cũng vậy.
- Từ ngày hôm này, dân chúng trong thành Miên Dương, tất cả đều cấm đi lại ban đêm. Người nào phạm lệnh mà bị bắt được, nếu phản kháng lập tức tru sát!
- Từ ngày hôm nay, dân chúng nơi thành Miên Dương, trong vòng ba tháng, không được lén lút tới Ích Châu, người nào cần xuất nhập đều phải đến các quận phủ nhờ Thái thú ban phát bằng chứng.
... ... ... .
Từng mệnh lệch nhằm vào đại quân Ích Châu được truyền tới các nơi, binh mã các quận, binh mã các huyện cũng bởi vì những mệnh lệch này mà bắt đầu hành động.
Tuy rằng làm như vậy lâu dài sẽ có bất lợi với Kinh Châu, nhưng Gia Cát Lượng không do dự chút nào ban hành toàn bộ. Hai mươi vạn đại quân của Lưu Chương không phải nhỏ, trước khi đại quân Kinh Châu tập kết lại y không dám sơ suất chút nào.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . . .
Thượng Dung, từ sau khi Kinh Châu thu phục được Thượng Dung, Lý Khôi liền được bổ nhiệm làm Thái Thú Thượng Dung, mặc dù biết mình có công với Kinh Châu nhưng Lý Khôi không dám chậm trễ chút nào.
Gã hiểu rõ tài năng của mình, nếu không phải đại quân Kinh Châu vừa mới tiến vào Ích Châu, chưa quen thuộc tình hình Ích Châu thì gã có tài đức gì mà được quân sư đề bạt làm giám quân, tiếp đó lại có tài cán gì để được bổ nhiệm là Thái Thú Thượng Dung.
Đảm nhiệm chức vụ Thái Thú Thượng Dung chưa đầy một tháng, Lý Khôi không một ngày nào mà lơ là mà luôn cẩn trọng, cần cù, chăm chỉ. Hôm nay Lý Khôi vừa xử lý một sự vụ, còn chưa kịp đi ra khỏi phủ nha thì đã bị một gã tiểu tướng vội vàng xông tới đụng ngã xuống đất.
Không kịp trách phạt người tiểu tướng này, Lý Khôi đã mở miệng hỏi trước:
- Rốt cuộc có chuyện gì mà ngươi lại vội vàng như vậy
- Khởi bẩm đại nhân, cấp báo.
Mở tín thư ra, sắc mặt Lý Khôi chợt biến đổi, không ngờ Lưu Chương điều động hai mươi vạn đại quân tiến ra Bắc, Lưu Chương này từ khi nào đã quyết đoán như vậy?
Xem hết thư tín, Lý Khôi hít một hơi thật sâu, nhìn về phía tiểu tưởng:
- Ngươi nhanh đi truyền lệnh tập hợp tất cả binh mã trong thành lại.
Nói xong, Lý Khôi vội vàng quay lại trong phủ nha, thư tín là tự tay quân sư viết, dặn dò gã phải đề phòng binh mã Ích Châu theo quận Ba Tây, ba quận Đông tiến công đánh vào Thượng Dung.
Đại tướng Nghiêm Nhan của Ích châu tập kết ở quận Ba Tây, nếu người này theo đường Thượng Dung tiến vào tấn công Kinh Châu, vậy đối với Kinh Châu mà nói quả là rút củi dưới đáy nồi (giải quyết tận gốc).
Danh tiếng của Nghiêm Nhan như là sấm động bên tai Lý Khôi, nhớ tới người này có khả năng tấn công Thượng Dung, gã không dám chậm trễ chút nào.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . .
Uyển Thành, lúc này Uyển Thành còn phồn hoa hơn so với trước nhiều lần, nơi Quang Vũ Đế long hưng thoáng khôi phục lại đươc phong thái ngày xưa.
Lúc này trong đại doanh ngoài Uyển Thành, vẻ mặt Vương Nghị ngưng trọng, nhìn thư tín trong tay, vết đỏ chót của ngọc tỉ đặc biệt chói mắt.
- Lưu Chương này khí thế thật lớn.
Trong mắt hắn, việc Lưu Chương điều động hai mươi vạn đại quân Bắc tiến rõ ràng có không chút kiêng dè, nói không chừng toàn bộ cơ nghiệp Ích Châu đều đặt hết vào trận quyết chiến này.
- Người đâu, truyền lệnh ra ngoài thành, tất cả lương thảo đều chở về trong thành, ngay hôm này tạm thời dừng việc gom góp lương thảo, ba tháng sau lại tiếp tục.
Ngẫm nghĩ một chút, Vương Nghị quát lớn ra ngoài cửa.
Càng ngày càng nhiều thế gia, thậm chí là bình dân đem lương thảo gửi đến bên trong kho lúa, kho lúa khó có thể đựng nhiều lương thảo như vậy, ngoài Uyển Thành còn có một đống lương thảo chồng chất nơi nào, mặc dù có đại quân trấn thủ cũng không đảm bảo được sẽ không xuất hiện mật thám hoặc là tử sĩ Ích Châu.
Cùng lúc đó, sắc mặt Ngô Hùng cũng ngưng trọng, nhìn thanh trúc giản trong tay, trầm ngâm một lúc mới hạ lệnh:
- Truyền lệnh, trong ngày hôm nay nếu không có lệnh của ta, bất cứ kẻ nào cũng không được động tới khoa lúa. Còn nữa, gọi tất cả người quản lý kho lúa đến đây, không được bỏ sót một người nào.
... ... ... ... ... ... ... ... ... . . .
Tương Dương, trong phủ đệ Lưu Kỳ.
Tân Hiến Anh mặc trang phục trắng thuần, mang theo một tấm khăn mỏng che mặt như cũ, vừa đúng che mất khuôn mặt đẹp tinh sảo, vẻn vẹn để lại đôi mắt linh động, cánh tay thon dài trắng ngọc ngà cầm một phần thư tín nghiêm túc xem xét, nhìn thần thái nghiêm túc này giống như sự kiện kia có liên quan đến tính mạng, đại sự của nàng vậy.
Trong thư phòng, sắc mặt Giả Hủ, Y Tịch, Vương Uy nghiêm nghị tĩnh tọa không nói, trong mắt tràn đầy ngưng trọng, mà ngay cả Giả Hủ không quan tâm hơn thua ánh mắt cũng chớp động, ý hiện trong lòng không yên.
- Nói cách khác, Lưu Chương kia đã định chủ ý muốn phân cao thấp với chủ công rồi à?
Ánh mắt rời khỏi bức thư tín kia, quan sát mấy người trong thư phòng, âm thanh không linh vang vọng lại trong thư phòng.
- Lưu Chương luôn luôn yếu đuối vô năng, lần này điều động hai mươi vạn đại quân bức chủ công tới quyết chiến, có lẽ sau lưng có ẩn tình khác.
Ánh mắt chợt lóe, Giả Hủ mở miệng nói trước.
Người trước mặt tuy chỉ là một người phụ nữ, nhưng y cũng không dám coi thường, bởi vậy thái độ đặc biệt cung kính. Tài năng của nàng không tầm thường, thủ đoạn lại càng không tầm thường. Duy có một một chỗ không tốt, chính là, không biết vì giữ gìn Tương Dương ổn định, hay vẫn kinh sợ bọn đạo chích phía sau, nàng không hề giống như chủ công bất ôn bất hỏa, so với chủ công làm việc lại càng nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán hơn, cũng càng khiến cho người ta khó nắm bắt.
Tuy rằng chủ công làm việc không ấm không nóng, nhưng thường thường một kích tất trúng, ở chung bắt đầu thêm dễ dàng một chút, Mà người trước mặt dường như không có kiên nhẫn như chủ công, thường thường rất ngay thẳng, không chút giữ thể diện. Bởi vậy trước mặt người phụ nữ này, Giả Hủ cũng mơ hồ cảm thấy áp lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận