Tam Quốc Tranh Phong

Chương 506

Ở một phương hướng khác, Trương Anh lúc này đang đông cứng cả người, sắc mặt xanh mét, y vọt vào Kinh Châu, trong nháy mắt đã phát hiện đây chỉ là một cái bẫy.
- Làm sao có thể? Chẳng lẽ Kinh Châu biết ta tới đánh lén hay sao?
Trong mắt Trương Anh lộ ra vẻ không thể tin được, nhìn tình hình đại doanh Kinh Châu, hiển nhiên trong thời gian ngắn là có thể bố trí được, rõ ràng là biết bọn họ tới đánh lén, cố ý lập cạm bẫy cho bọn y.
- Chủ công?
Nghĩ đến Trương Lỗ, trong lòng Trương Anh cả kinh, y bất chấp trong đại doanh có cạm bẫy, dẫn sĩ tốt vọt vào, mười ngàn binh mã này có thể bị tiêu diệt nhưng Trương Lỗ không thể gặp bất trắc gì.
- Chủ công.
Trương Anh vọt vào đại doanh đã nhanh chóng tìm được Trương Lỗ, trong đại doanh cực kỳ vắng vẻ, ngoài y và Trương Lỗ cùng mười ngàn binh mã thì không còn gì khác, trong lều vải đều là bù nhìn, hiển nhiên là dùng để đánh lừa bọn họ.
- Trương Anh?
Nghe được tiếng gọi, Trương Lỗ quay đầu nhìn về phía Trương Anh.
- Chủ công đi mau, hiển nhiên binh mã Kinh Châu đã mai phục bốn phía.
Trương Anh bước nhanh về phía Trương Lỗ rồi nói nhỏ.
Trương Lỗ cười khổ, lúc này muốn chạy e là đã chậm. Tuy nhiên Trương Anh lại không quan tâm trong lòng Trương Lỗ đang nghĩ gì mà lôi Trương Lỗ đi ra ngoài cửa đại doanh, thời gian càng lâu binh mã Kinh Châu càng có sự chuẩn bị.
- Chỉ có lập tức chạy về Nam Trịnh mới có thể chống lại binh mã Kinh Châu.
Trong lòng Trương Anh tràn đầy lo lắng, lúc này không cần nghĩ cũng biết bốn phía đại doanh Kinh Châu đều bố trí trọng binh, tuy nhiên hắn cũng có mười ngàn binh mã, nếu tận sức cũng có thể hộ tống Trương Lỗ về thành.
- Chủ công, lần này Kinh Châu nhận được tin tức đương nhiên là do thành Nam Trịnh có nội gian, chủ công nhất định phải cẩn thận, ai cũng không thể tin tưởng.
Trương Anh vừa đi vừa nói, vài ngày trước Nam Trịnh đã phong bế cửa thành, mật thám Kinh Châu không thể biết được binh mã trong thành đang điều động, hơn nữa càng không thể biết được Trương Lỗ sẽ đánh lén đại doanh Kinh Châu, ngoại trừ nội gian, không còn khả năng nào khác.
Trương Anh thoáng nghĩ tới Dương Tùng, tuy nhiên không có chứng cứ cho dù y có nói cũng không có tác dụng gì, ngược lại còn khiến cho Trương Lỗ kinh hoảng.
- Giết!
Đang lúc hai người Trương Lỗ muốn ra khỏi đại doanh thì tiếng kêu giết lạnh lùng vang lên từ bốn phía, làm cho hai người Trương Lỗ biến sắc.
Cùng với tiếng kêu giết vang lên bốn phía thì xung quanh cũng xuất hiện từng đốm lửa cùng với tiếng bước chân dồn dập vang lên, ánh lửa càng ngày càng gần.
Nhìn thấy ánh lửa dày đặc bốn phía, Trương Lỗ biết lần này hắn khó mà chạy thoát, nhìn ảnh lửa bốn phía ít nhất cũng có mấy vạn người.
Trong phạm vi gần tiếng khôi giáp binh khí va chạm nhau ngày một lớn, những binh lính Hán Trung vốn đã ý thức được tình hình không bình thường nay sắc mặt càng trắng bệch, lúc này cho dù không nhạy bén cũng biết được đám người mình đang lâm vào vòng vây của Kinh Châu.
- Chủ công, không bằng nhân cơ hội này xông ra, nói không chừng còn có một con đường sống.
Sắc mặt Trương Anh lúc này đã như màu đất, nhưng nghĩ đến Trương Lỗ, Trương Anh cố gắng lấy lại tinh thần nói.
- Tụ tập lại một chỗ cùng ta xông ra ngoài.
Trương Lỗ hít sâu một hơi nắm chặt trường đao cao giọng quát.
- Giết!
Lúc này đã bị hãm sâu trùng vây, ngoại trừ liều chết xông lên thì không còn biện pháp nào khác, bởi vậy tuy lúc này sắc mặt mọi người trắng bệch nhưng lại cắn chặt hàm răng với dáng vẻ coi cái chết nhẹ như lông hồng.
- Quay về Nam Trịnh, giết!
Nhìn thấy binh lính bên cạnh rõ ràng đang trong nghịch cảnh nhưng lại đầy ý chí chiến đấu, Trương Lỗ nhân cơ hội hét to nói.
- Giết!
Mọi người vốn đã muốn liều chết, nghe được Trương Lỗ hét to, một đám giống như đang chết chìm mà nắm được dây thừng, trong mắt tràn đầy khát khao được sống, trở lại Nam Trịnh chẳng khác nào sống sót.
Theo tiếng hét to này, sĩ khí binh lính Hán Trung được nâng cao tới cực hạn, dưới sự chỉ huy của Trương Lỗ giống như thác lũ liều chết xông ra để quay về. với sĩ khí này, cho dù là núi cao nước sâu cũng không thể ngăn cản bọn họ.
- Đến hay lắm.
Ngụy Diên xông lên trước, nhìn thấy binh linh Hán Trung chủ động xông lên, trong mắt tràn đầy hưng phấn. Sau khi tiến vào Hán Trung, tuy rằng khá thuận lợi nhưng hắn chưa được đánh một trận thoải mái, lúc này nhìn thấy binh lính Hán Trung không muốn sống xông lên liền vung trường đao lên nghênh tiếp, một vạn binh mã Kinh Châu đi sát theo sau.
Đại doanh của Kinh Châu hạ trại ở giữa đường, ngoại trừ hai con đường trước sau thì xung quanh không còn con đường nào khác, Trương Anh chỉ huy nhân mã đi một vòng đại doanh Kinh Châu tiêu tốn không ít thời gian mới tìm được một con đường, con đường này cách chỗ này rất xa. Bởi vậy một vạn binh mã Hán Trung bị binh mã Kinh Châu chia ra làm hai đường tiền hậu giáp kích.
Binh lính Hán Trung đã mang ý chí liều chết chiến đấu, trở lại Nam Trịnh là khát vọng duy nhất của họ, có thể nói bất cứ cái gì ngăn cản trước mặt họ đều bị bọn họ dập nát, mà sĩ khí của binh mã Kinh Châu cũng rất cao, quân tiên phong sắc bén, hai bên va chạm vào nhau dẫn đến đại chiến khốc liệt đến cực điểm.
Tay Ngụy Diên cầm trường đao thúc ngựa xông đến đối diện như thác lũ, trong nháy mắt thân ngựa đã bị thương ngã xuống đất. Tuy vậy Ngụy Diên dường như đã dự liệu được tình huống này nên khi ngựa ngã xuống đất hắn đã nhảy xuống đất tiện đà chém thủ cấp của một lính Hán Trung.
Khi đại quân thoáng dừng lại chưa kịp phản ứng thì trường đao trong tay Ngụy Diên lại được vung lên, đường đi vốn rộng rãi lúc này lại chật chội vô cùng, trường đao trong tay Ngụy Diên mỗi lần vung lên đều chém được thủ cấp của sĩ tốt Hán Trung, sau đó chưa kịp lau chùi vết máu trên đao đã lại chém tới một tên sĩ tốt khác.
Phía sau Ngụy Diên chính là ba ngàn quân tiên phong doanh do chính tay Ngụy Diên huấn luyện ra, binh lính tiên phong doanh này vốn là binh lính tinh nhuệ theo Trương Tú chinh chiến nhiều năm, lại được Ngụy Diên tự mình huấn luyện, hiện giờ đã hơn xưa rất nhiều.
Sau khi va chạm với binh mã Hán Trung, ba ngàn tên sĩ tốt này phóng trường thương trong tay mang theo tinh thần hăng hái, phập phập… tiếng trường thương đâm thủng áo giáp vang lên. Những người này không thu hồi trường thương trong tay mà bỏ lại tiện đà đoạt lấy vũ khí của kẻ dịch, sau đó không quay đầu lại mà tiếp tục đánh với binh mã Hán Trung.
Vừa mới giao chiến, hai bên đã lâm vào thế giằng co, mỗi một khắc đều có binh lính bỏ mạng, mỗi một khắc đều có binh lính bị thương nặng chưa kịp lui xuống đã bị binh lính khác đè ép trên mặt đất
- Giết!
Lúc này Trương Lỗ đã giết đến đỏ cả mắt, cánh tay cầm đao chếm giết binh lính Kinh Châu không biết mệt mỏi.
Ngay bên cạnh Trương Lỗ, Trương Anh dẫn đầu mấy trăm binh lính hộ vệ bốn phía Trương Lỗ, mỗi khi Trương Lỗ quá chật vật bất cứ lúc nào cũng có thể bị thương những người này sẽ xông lên chém sạch binh mã Kinh Châu xung quanh Trương Lỗ, xông lên phía trước không quản thương thế trên người, thậm chí có thể dùng mạng đổi mạng, cùng liều chết với binh lính Kinh Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận