Tam Quốc Tranh Phong

Chương 509

Phía trước là một vạn đại quân Kinh Châu đi như bay, ngay sau đó là mấy ngày binh lính Hán Trung, cuối cùng là một vạn binh mã Kinh Châu cũng theo sát.
Dưới mệnh lệnh của Lưu Kỳ, cứ cách một thời gian đại quân sẽ đi nhanh chém giết một bộ phận của binh lính Hán Trung, lai bắt được binh lính Hán Trung bị thương, mấy ngàn binh mã Hán Trung lui lại lúc này chỉ còn chưa đến bốn ngàn người.
Mặc dù Trương Lỗ biết tình hình phía sau nhưng cũng không có cách nào khác, những binh lính phía sau đều bị thương nên không thể chạy nhanh, đại quân không thể vì những người này mà lại lâm vào vây hãm.
Tuy Nam Trịnh có thể đã xảy ra chuyện, nhưng Trương Lỗ vẫn hi vọng có thể thuận lợi trở về thành Nam Trịnh.
Đến Nam Trịnh đầu tiên chính là một vạn binh mã của Ngụy Diên, lúc này Nam Trịnh đã rơi vào trong tay Dương Tùng, ngay sau khi Trương Lỗ rời khỏi thành không lâu, Dương Tùng và Dương Bá lôi kéo một bộ phận thế gia, hơn nữa Dương Bá thu lại binh quyền khống chế quan viên của Trương Lỗ, cho dù là vợ con của Trương Lỗ cũng bị bắt hết.
Nghe được có binh mã tới, đám người Dương Tùng đang ở trên cổng thành liền đứng lên nhìn xuống. không bao lâu sau ánh lửa mập mờ đã tới trước cửa thành, dưới ánh lửa kia đám người Dương Tùng lập tức nhận ra binh lính Kinh Châu.
Mấy người đều thở phào nhẹ nhõm, nếu là binh mã Kinh Châu thì rất có thể đám người Trương Lỗ đã bị đánh bại, tuy nhiên điều làm mấy người kinh ngạc chính là binh mã không dừng lại dưới thành lâu mà chạy qua cửa thành, sau đó lại xuất hiện hàng ngàn ánh lửa cách đó không xa.
- Chẳng lẽ có người truy kích binh mã Kinh Châu?
Mấy người căng thẳng tự hỏi.
Cho đến khi những người này đến dưới thành, sắc mặt mấy người Dương Tùng đều đại biến, dưới cổng thành chính là binh mã Hán Trung, dưới ánh đen mấy người Dương Tùng đều có thể nhìn rõ ràng đám người Trương Lỗ.
Trương Lỗ không chết, hơn nữa còn dẫn người trở về, ngược lại binh mã Kinh Châu bị truy kích, điều này làm đám người Dương Tùng sợ hãi. Sở dĩ bọn họ dám mưu phản là vì đoán chắc Trương Lỗ sẽ bị đánh bại, thậm chí có thể bị giết, lúc này Trương Lỗ lại bình yên trở về, hơn nữa còn truy kích binh mã Kinh Châu, làm cho trong lòng mấy người tràn đầy sợ hãi.
- Mau mau mở cửa thành ra nghênh đón chủ công vào thành.
Đuổi tới dưới thành Nam Trịnh, trên mặt sĩ tốt Hán Trung đều mang vẻ vui mừng, không đợi Trương Lỗ lên tiếng đều kêu binh lính trên cổng thành mở cửa thành ra.
- Làm sao bây giờ, Dương đại nhân? Chủ công đã bình an trở về, hơn nữa còn đánh lén thành công, đánh tan binh mã Kinh Châu, nếu chủ công biết bọn ta làm như vậy nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu.
- Đúng vậy, binh mã Kinh Châu đã bị đánh tan, làm sao ta có thể thủ được thành Nam Trịnh.
Nhìn thấy Trương Lỗ dưới cổng thành sắc mặt của mấy người đều trắng bệch, tuy bọn họ đã tạm thời khống chế được binh mã trong thành Nam Trịnh, nhưng Trương Lỗ không chỉ là thái thú của Hán Trung mà còn là giáo chủ Ngũ đấu mễ giáo, đã thống nhất chính giáo ở Hán Trung và lãnh đạo Hán Trung mấy năm. Nếu hắn binh bại thì không nói nhưng nếu thắng lợi lại đang trong tình thế nguy cấp thì binh lính trên thành làm sao có thể nghe theo mệnh lệnh của hắn.
- Các vị không cần sợ, tuy tại hạ không biết tình hình bên ngoài nhưng Trương Lỗ dẫn đầu một vạn binh mã xuất chiến, lúc này chỉ còn lại mấy ngàn người thì có thể thấy được cho dù hắn không binh bại cũng tổn thất thê thảm, chúng ta có thể một mặt lá mặt lá trái với Trương Lỗ, một mặt phái người ra ngoài tìm hiểu tình hình, nếu binh mã Kinh Châu bị đánh tan, ta đây cũng chỉ có thể chạy trốn.
Dương Tùng nói xong lại nhìn mọi người nói tiếp:
- Các vị không cần nghĩ gì khác, bằng với những việc chúng ta làm cũng đủ cho Trương Lỗ giết chúng ta vài chục lần, nếu bây giờ mở cửa thành ra, chờ đợi chúng ta không chỉ không phải là lấy công chuộc tội mà còn cả họa diệt tộc.
Nghe Dương Tùng nói như vậy, tất cả mọi người đều rùng mình, tuy nhiên họ hiểu những lời Dương Tùng nói là sự thật, bọn họ không chỉ mưu phản mà còn ra tay với người nhà của Trương Lỗ, tuy còn chưa xử trí người nhà của Trương Lỗ nhưng với tâm tính của Trương Lỗ nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
- Vậy cứ theo lời Dương đại nhân, tuyệt đối không thể mở cửa thành.
Mọi người đều gật đầu.
- Các ngươi là người phương nào?
Dương Tùng đứng trên thành nhìn người dưới thành nói.
- Dương đại nhân, là chủ công trở về, Dương đại nhân mau mở cửa thành.
Khi nhìn thấy Dương Tùng tất cả mọi người đều buông lỏng, tuy Dương Tùng bất hòa cùng mấy người khác nhưng ở Hán Trung cũng có quyền cao chức trọng.
- Ta làm sao biết được các ngươi có phải là binh mã Kinh Châu giả trang hay không? Làm phiền các ngươi chờ ở ngoài thành một lát, ta phải phái người ra bên ngoài
Ánh mắt Dương Tùng lóe sáng gật đầu nói.
- Dương đại nhân, chủ công ở đây làm sao có thể là giả.
Tiểu tướng biến sắc cao giọng quát. Bọn họ bị binh mã Kinh Chây vây khốn phải liều chết mới có thể phá vây, trong lòng đều rất sốt ruột, nếu bình thường thì gã còn có thể khách khí với Dương Tùng nhưng lúc này thì nói gì cũng vô nghĩa.
Dương Tùng còn muốn nói nữa nhưng Trương Lỗ đã thúc ngựa đi lên, híp mắt nhìn lên cổng thành, lúc này sắc mặt hắn đã âm trầm như nước, người nào phản bội hắn sớm đã đoán được, Dương Tùng vốn không có bản lĩnh gì, nếu không phải muốn lôi kéo gia tộc Dương thị thì hắn tuyệt đối sẽ không cho huynh đệ Dương Tùng chức quan nào, không ngờ hai người này lại sinh lòng mưu phản.
- Dương Tùng, nếu bây giờ ngươi mở cổng thành ra, ta sẽ không truy cứu chuyện ngươi câu kết với Kinh Châu, cho phép các ngươi rời khỏi Hán Trung. Nhưng nếu ngươi vẫn ngoan cố, cho dù ta liều mạng từ bỏ Hán Trung cũng phải giết cửu tộc Dương thị.
Thanh âm lạnh lẽo vang lên trong đêm tối khiến cho những binh lính còn lại đều biến sắc. Binh lính trên cổng thành đều là thân tín của Dương Tùng, bọn chúng chỉ hơi bất ngờ rồi cũng không để ý tới nữa. Tuy nhiên ánh mắt mọi người dưới thành giống như có lửa, kinh ngạc có, phẫn nộ có, sát ý có, đủ hàm ý hiện lên trong mắt mọi người, cuối cùng tất cả mọi người đều lạnh lùng nhìn Dương Tùng.
- Còn tất cả các ngươi, nếu bây giờ các người giết Trương Tùng rồi ra khỏi thành đầu hàng thì có thể được miễn tội, nhưng nếu muốn câu kết với Dương Tùng làm việc xấu, cũng sẽ bị chu di cửu tộc như vậy.
Mặc dù biết cho dù hắn thực sự hạ được thành Nam Trịnh thì hắn cũng không thể giết hết cửu tộc nhà mình nhưng mọi người vẫn thay đổi sắc mặt. Tuy nhiên mọi người cũng chỉ thay đổi sắc mặt rồi bình tĩnh nhìn xuống dưới thành, trước khi thám báo quay trở về, ai cũng không được mở cửa thành. Cho dù thám báo trở về xác nhận Trương Lỗ có bản lĩnh như vậy thì bọn họ cũng không nghe theo đề nghị của Trương Lỗ, cùng lắm là mang theo người nhà của mình suốt đêm chạy khỏi Hán Trung cũng không tin Kinh Châu binh bại, làm sao có thể nuốt trôi cơn giận này.
Thấy sau khi mình nói xong, trên cổng thành vẫn yên lặng, Trương Lỗ gượng cười, tuy hắn đã dự liệu được tình huống như vậy nhưng hắn vẫn muốn thử một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận