Tam Quốc Tranh Phong

Chương 596

- Chủ công, tuy Viên Thiệu ít binh mã nhưng vẫn còn căn cơ, trong vòng ba năm Tào Tháo không thể nuốt nổi Ký Châu, tuy nhiên trước đó Viên Thiệu cũng thường xuyên có bệnh, lần này lại trải qua thất bại, nếu như chế đi thì toàn bộ Ký Châu sẽ sụp đổ, tạo cơ hội cho Tào Tháo.
Từ Thứ trịnh trọng nói, nếu Viên Thiệu không chết thì đương nhiên có thể trấn áp được Ký Châu khiến cho Ký Châu không đến mức náo động nhưng nều một khi Viên Thiệu chết đi thì ba đứa con sẽ tranh đoạt quyền thế, sẽ dễ dàng bị Tào Tháo tiêu diệt từng bộ phận.
- Không cần đến ba năm, chỉ cần một năm, tuy lúc này thế lực của Kinh Châu ta không kém gì Tào Tháo nhưng thế lực của Tào Tháo khuếch trương cực nhanh, muốn vượt qua Tào Tháo còn cần một thời gian.
Lưu Kỳ bất đắc dĩ nói. Tuy rằng thâu tóm Ích Châu thực lực tăng nhiều nhưng thế lực Tào Tháo cũng tăng mạnh, hơn nữa nguyên bản thế lực của Tào Tháo cũng lớn hơn Kinh Châu không ít.
- Các chư hầu khác có tin tức gì không?
Lưu Kỳ quay đầu lại hỏi Giả Hủ.
- Bẩm chủ công, Lương Châu Mã Đằng và Hàn Toại đã tranh đấu mấy tháng, hai bên đều có thắng bại. Tuy lúc này Mã Đằng chiếm được ưu thế nhưng còn chưa đủ đề áp chế thâu tóm Hàn Toại. Giang Đông Tôn Sách sau khi đánh bại quận Cửu Giang cũng không tiến thêm được bước nào nữa, hiện giờ đã bị Tư Mã Ý kiềm chế. Các chư hầu khác còn đang quan sát, chưa có động tác gì.
Giả Hủ chắp tay nói.
- Lương Châu?
Lưu Kỳ gạt đầu, lần trước hỗ trợ lương thảo cho Lương Châu là vì muốn Hàn Toại và Mã Đằng ngươi chết ta sống, hiện giờ xem ra đã thành công.
- Nếu hiện tại phái binh tiến vào Lương Châu, có bao nhiêu phần thắng để bắt Lương Châu?
Lưu Kỳ nhíu mày nói.
- Chuyện này… có chút phiền phức, Mã Đằng và Hàn Toại đều là người quen chinh chiên, hơn nữa Lương Châu dân phong dũng mãnh, nhiều kỵ binh, xưa nay khó phục tùng, muốn đánh hạ Lương Châu thì hơi khó khăn.
Từ Thứ lắc đầu ngượng nghịu nói.
- Tuy khó nhưng không phải là không thể, nếu liên hợp với Mã Đăng đánh bại Hàn Toại trước sau đó nhân cơ hội đánh bại Mã Đằng thì có bao nhiêu phần thắng.
Tân Hiến Anh ở bên cạnh Lưu Kỳ vẫn im lặng tự nhiên mở miệng nói.
- Kế này tuy khả thi nhưng lại hơi mạo hiểm, Kinh Châu ta rất ít kỵ binh, một khi tranh đấu với Lương Châu e rằng thương vong không nhỏ.
Từ Thứ nhíu mày nói, nếu bộ binh Kinh Châu giao chiến với kỵ binh của Lương Châu sẽ bị thiệt.
- Có thể đạt được từ chỗ Mã Đằng một ít ngựa, thậm chí mượn một ít kỵ binh.
Tân Hiến Anh nói.
- Kế này khả thi.
Giả Hủ gật đầu nói.
- Được rồi, nếu vậy thì đợi sau khi Ích Châu ổn định sẽ phái binh tới Lương Châu.
Lưu Kỳ nói.
- Mặt khác, mấy năm đại quân liên tục chinh chiến nên lương thảo và đồ quân nhu sẽ không kịp cung ứng, việc này cũng cần phương pháp ổn thỏa.
Lưu Kỳ nói, tuy kho lúa đã được tổ chức và thành lập nhưng cũng không thể lấy mãi không hết, cần nhất vẫn là người.
Tuy mưu lược rất quan trọng nhưng nếu không có nhân khẩu và lương thảo thì có lơi hại thế nào cũng không thể thắng trận, cho dù chiếm được ưu thế nhất thời nhưng đến khi lương thảo tiêu hao hết thì cũng sẽ thất bại như thường.
- Chủ công, trong khoảng thời gian ngắn muốn gia tăng nhân khẩu cũng không phải là quá khó, tuy nhiên chủ công vừa đánh hạ Ích Châu, tuy dân số Ích Châu kém với Kinh Châu nhưng cũng không quá nhiều. Tuy mấy năm nay Ích Châu đều có chiến sự nhưng cũng không có tổn thương gì lớn, chỉ cần tu dưỡng một thời gian, thu phục phục dân tâm Ích Châu, đến lúc đó chủ công có thể điều động thêm được mười vạn đại quân.
Từ Thứ trầm ngâm một lát nói tiếp:
- Về phần lương thảo, quan trọng nhất là cần gia tăng cày ruộng, bất kể Ích Châu hay Kinh Châu thì đại đa số nông nghiệp đều nằm trong sự khống chế của các thế gia, bách tính nắm rất ít ruộng đất, nếu có thể nghĩ cách chia một phận ruộng đất cho dân chúng trồng trọt ta nghĩ lương thảo của Ích Châu hay Kinh Châu đều được tăng lên nhiều lần.
Từ Thứ nói xong, mấy người đều đều nhíu mày. Tuy Lưu Kỳ không cần quá mức e dè các thế gia nhưng dù sao thế gia cũng là thế gia, nếu bức bách quá qua sẽ ép các thế gia phản.
Lúc này Lưu Kỳ thế lực lớn mạnh các thế gia đó không nói gì, nhưng một khi Kinh Châu xuất hiện nguy cơ gì thì những thế gia này sẽ đứng sau lưng đâm cho một dao.
Kinh Châu đang phát triển rất mạnh nhưng không có nghĩa là không có tai họa ngầm, ngược lại Kinh Châu phát triển quá nhanh sẽ không có nhiều tích lũy, bất kể là thực lực hay gốc rễ đều không vững chắc, một khi trên đương xuất hiện điều gì rất có thể sẽ thất bại hoàn toàn.
- Chủ công, không bằng để quan phủ mua lại đất trong tay thế gia sau đó phát cho dân chúng?
Từ Thứ ngẫm nghĩ một chút mở miệng nói.
- Không ổn, thổ địa của Kinh Châu và Ích Châu rất rộng, cho dù quan phủ muốn mua ruộng đất cũng không đủ tiền, hơn nữa cho dù muốn mua cũng chưa chắc các thế gia đã bán.
Giả Hủ lắc đầu nói.
Trong mắt các thế gia có hai thứ quan trọng như nhau chính là sách vở và ruộng đất, nếu không đã không giành nhiều thời gianđể tôn tính ruộng đất như vậy.
Nghe phương pháp của mấy người, Lưu Kỳ lắc đầu không nói. Vấn đề thôn tính thổ địa rất phức tạp, Trung Quốc đã tốn mấy ngàn năm để ổn định chuyện này, chỉ cần tồn tại chế độ tư hữu thổ địa thì không tránh khỏi thôn tính thổ địa, mà kết quả của việc thôn tính thổ địa là làm cho khởi nghĩa không ngừng dẫn tới thay đổi triều đại.
Thường khi dân chúng có cuộc sống khó khăn sẽ bán thổ địa đi, nhưng một khi những thổ địa đó vào trong tay các thế gia rồi thì sẽ rất khó mua lại, ở thời đại này một khi dân chúng không có đất cũng chẳng khác nào không có nguồn thu cố định, dân chúng nhàn hạ sẽ bị kế sinh nhai mà gây náo động.
- Việc này sẽ bàn sau, ruộng đất lần trước thu của gia tộc Thái thị sẽ phân phát cho dân chúng Kinh Châu.
Lưu Kỳ lắc đầu nói, việc thôn tính thổ địa ở Kinh Châu không quá mức rõ ràng, trước khi Lưu Biểu nhậm chức thì Kinh Châu là một mảnh hỗn loạn, các thế lực tranh đấu lẫn nhau, vô số các thế gia diệt vong, ngoại trừ thế lực các thế gia không lổ thì những thế gia khác tự bảo vệ mình còn không được thì làm sao có sức đi thâu tóm thổ địa.
Sau khi Lưu Biểu nhậm chức, tuy ông có nâng đỡ một số các thế gia nhưng những thế gia này cũng vừa mới phát, những thế gia còn may mắn tồn tại trong thời chiến loạn cũng đều bị Lưu Biểu dùng biện pháp khác nhau đều chèn ép, tuy dư dả nhưng không dám quá mứ ngông cuồng.
Mấy năm nay Kinh Châu cũng không có chiến loạn, thuế má cũng thấp hơn các chư hầu khác, dân chúng cũng không cần phải bán đất để nuôi sống gia đình. Tuy nhiên cũng không phải Kinh Châu không có tình trạng thôn tính đất đai, chỉ là không có nguy hại lớn mà thôi.
- Mặt khác, từ hôm nay trở đi Kinh Châu và Ích Châu đều không được tự mình mua bán đất đai, muốn mua bán nhất định phải thông qua quan phủ địa phương phê chuẩn mới được, hơn nữa giá cả không được thấp hơn một ngàn tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận