Tam Quốc Tranh Phong

Chương 92

Tôn Sách nhìn bằng hữu xưa trước mặt, hiện tại là cấp dưới, hỏi:
- Công cẩn, Hàn Tướng Quân và Nghĩa đã xuất quân hơn mười ngày nhưng chưa có tin tức gì truyền về, có phải đã xảy ra chuyện hay không?
Chu Du lắc đầu nói:
- Chủ công yên tâm, Hàn Tướng Quân chinh chiến nhiều năm những võ tướng bình thường tuyệt đối không phải đối thủ của y, huống hồ còn có Nghĩa ở đó, dựa vào năng lực của Nghĩa, Kinh Châu ít người địch lại, chỉ là một cái huyện Du nho nhỏ hẳn là không thành vấn đề.
Tuy rằng cảm thấy sai Thái Sử Từ đi đánh chiếm huyện Du giống như dùng gáo vàng múc nước đục, nhưng vì chắc chắn Chu Du vẫn đề nghị Tôn Sách phái Thái Sử Từ đảm nhiệm chức vụ chủ soái đợt tiến công Kinh Châu lần này.
Nghe Chu Du nói xong, Tôn Sách mới thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt nhếch lên tia tươi cười nhìn Chu Du. Y thời gian trước cùng Chu Du tuần tra Giang Đông gặp được hai tỷ muội họ Kiều, tiếng sét ái tình động lòng người. Y và Chu Du lập tức phân ra cưới Đại Kiều và Tiểu Kiều làm vợ, hai người lúc này xem như đã trở thành người trong nhà.
Tôn Sách và Chu Du hiểu nhau từ nhỏ, trở thành chi kỷ. Sau này Tôn Sách vì báo thù cha chinh chiến Giang Đông nếu không có Chu Du trợ giúp, chỉ dựa vào thực lực bản thân e là rất khó thành công, Chu Du tuy là cấp dưới của y, nhưng cũng là tri kỷ của y.
Tôn Sách nhìn Chu Du nói:
- Sau hôn lễ ta muốn thân chinh Kinh Châu, Công Cẩn nghĩ thế nào?
Y và Lưu Biểu có thù giết cha, hiện tại có cơ hội báo thù, y tự nhiên không thể buông tha, dự định muốn thân chinh báo thù.
Chu Du biết đây là khúc mắc trong lòng Tôn Sách cũng không ngăn cản, nói:
- Ha ha, chủ công thân chinh có thể gia tăng sĩ khí một lần chiến lấy Kinh Châu.
Y đã quyết định, đến khi đó sẽ cùng Tôn Sách đánh chiếm Kinh Châu.
Tôn Sách cười lớn nói:
- Chinh phạt Kinh Châu nếu thiếu Công Cẩn e là khó thành việc.
Y mặc dù tự tin nhưng cũng không phải người tự phụ, Lưu Biểu kia có thể giết chết phụ thân y, mấy năm nay lại ngang sức giao chiến với Giang Đông, dưới trướng ít cũng phải có vài nhân tài, dẫn theo Chu Du việc lần này cũng càng thêm suôn sẻ.
Chu Du cười nói:
- Đương nhiên ta sẽ dốc sức vì chủ công quét sách trở ngại, bình định Kinh Châu.
Trong lúc hai người đang bàn bạc đánh chiếm Kinh Châu chém thủ cấp Lưu Biểu, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập. Đây là đại tướng Giang Đông Trình Phổ bước nhanh đi tới, nhìn thấy Tôn Sách, Trình Phổ vội vàng thi lễ nói:
- Chủ công, vừa nãy thám báo báo về, nói đánh chiếm huyện Du thất bại, đại quân tổn thất hơn vạn người.
Khi Hàn Đương và Lưu Kỳ tác chiến có ba nghìn người chết và năm nghìn người bị bắt giữ, số còn lại bỏ chốn thục mạng, nhưng trong khi Thái Sử Từ công thành cũng tổn thất hai ba nghìn người, tính ra Giang Đông đã tổn thất gần vạn người.
Sắc mặt hai người Tôn Sách, Chu Du biến đổi, hiển nhiên hai người đều biểu hiện khó tin. Tôn Sách quát hỏi:
- Trình Tướng Quân nói chính là sự thực?
Trình Phổ vội ôm quyền nói:
- Đây là Thái Sử Tướng Quân sai người truyền tin về. Thám báo hiện tại đang ở ngoài phủ.
Nghe Trình Phổ nói xong, sắc mặt có chút âm trầm, vừa nãy hai người còn đang bàn bạc làm thế nào đánh chiếm Kinh Châu, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn đã có chiến báo thất bại truyền về. Chu Du thấy sắc mặt Tôn Sách âm trầm, liền nói với Trình Phổ:
- Trình Tướng Quân mời thám báo vào đây, ta muốn hỏi tường tận một chút vấn đề.
Trình Phổ liếc mắt nhìn Tôn Sách một cái, thấy Tôn Sách không nói gì hiển nhiên đã đồng ý với ý kiến của Chu Du, y liền xoay người đi mời thám báo vào.
Không lâu sau một gã sĩ tốt mặc quân phục theo Trình Phổ đi vào, nhìn thấy Tôn Sách, gã sĩ tốt vội vàng hành lễ:
- Tham kiến chủ công.
Tôn Sách liếc mắt đánh giá người này, cảm thấy nhìn quen mắt chỉ là nhất thời không nghĩ ra, Trình Phổ ở bên nói:
- Chủ công, người này là thân binh của Thái Sử Tướng Quân.
Tôn Sách bừng tỉnh, trong lòng vốn không tin chiến báo thất bại, nhưng người này là thân binh của Thái Sử Từ chưa bao giờ rời xa y, hiện tại Thái Sử Từ phái người này tới báo tin có thể thấy tình hình chiến sự ở huyện Du cực kỳ căng go.
- Ngươi hãy kể lại tình hình huyện Du từ đầu tới cuối, không được chút nhầm lẫn.
Lúc này không phải thời điểm suy xét thân phận của gã sĩ tốt kia, Tôn Sách nhìn gã sĩ tốt trầm giọng nói.
- Bẩm chủ công, ta theo Thái Sử Tướng Quân tới huyện Du vừa vặn gặp Hàn Tướng Quân thất bại chạy nạn, cũng chính miệng Hàn Tướng Quân biết được Hàn Tướng Quân công thành hai ngày chưa đánh hạ thành trì, bị viện quân Kinh Châu đánh tan, một vạn đại quân cơ hồ mười không còn một. Chúng ta thấy Hàn Tướng Quân khi y bị kỵ binh Kinh Châu truy kích. Thái Sử Tướng Quân sau khi biết tình hình huyện Du lập tức phong tỏa con đường thông tới huyện Du phong tỏa kỵ binh truy kích Hàn Tướng Quân trong núi lớn, đồng thời mệnh đại quân công thành, nhưng tướng quân công thành hai ngày cũng không đánh chiếm nổi huyện Du, cuối cùng ngay cả Tỉnh Lan cũng không chiếm nổi huyện Du, kết quả viện quân Kinh Châu, tướng quân đành phải tạm thời lui binh, xin chủ công phát quyết.
Gã sĩ tốt sơ lược lại tình hình huyện Du.
Tôn Sách nhìn sĩ tốt hỏi:
- Kinh Châu có viện binh?
Gã sĩ tốt nói:
- Chính là đại quân nam chinh.
- Đại quân Chinh Nam chẳng phải đang chinh phạt Trương Tiện sao? Vì sao lại chạy tới huyện Du?
Tôn Sách có chút khó tin.
- Hồi bẩm chủ công, chuyện này tiểu nhân cũng không biết, chỉ biết mới đầu viện quân Kinh Châu có năm nghìn nhân mã và hơn nghìn kỵ binh, hơn nghìn kỵ binh này đi trước phân tán lực lượng đại quân Hàn Tướng Quân, năm nghìn quân theo sau tập kích, đại quân Hàn Tướng Quân lập tức tan tác.
Gã sĩ tốt nhỏ giọng nói.
- Cái gì? Hơn nghìn kỵ binh có thể phân tán một vạn đại quân, điều này sao có thể.
Trình Phổ ở bên khó tin nói. Trong mắt Tôn Sách và Chu Du ở bên cũng tràn đầy vẻ quái dị.
Sĩ tốt thấy Tôn Sách không tin, trên trán ướt đẫm mồ hôi, khẳng định lại nói:
- Đây chính là sự thực, do đích thân Hàn Tướng Quân nói. Y còn nói hơn nghìn kỵ binh này là Phi Hổ Quân gì đó.
Ba chữ Phi Hổ Quân làm cho Tôn Sách lâm vào trầm từ, mà ngay cả Chu Du và Trình Phổ ở bên cũng trở nên trầm tĩnh.
Phi Hổ Quân, y sao có thể quên, kẻ cướp đi tính mạng của phụ thân không phải Phi Hổ Quân sao? Tôn Sách nhắm nghiền hai mắt, hít một hơi thật sâu, sau nói:
- Ngươi khẳng định là Phi Hổ Quân?
- Đúng là Phi Hổ Quân.
Nghe sĩ tốt khẳng định, Tôn Sách cười lớn trong mắt tràn đầy cừu hận, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tốt! Tốt lắm! Lần này nhất định khiến các ngươi có đến mà không có về.
Thấy bộ dáng Tôn Sách như vậy, thân binh cẩn thận nói:
- Phi Hổ Quân đã bị Thái Sử Tướng Quân bức lui vào trong núi lớn, lúc này e là đã bị vây chết trong núi.
Tôn Sách sửng sốt nói:
- Ngươi hãy tỉ mỉ nói lại.
Gã thân binh lúc này mới sực nhớ tới điều gì đó, vội vàng lấy ra hai cái thẻ tre trên người, đưa tới trước mặt Tôn Sách nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận