Tam Quốc Tranh Phong

Chương 492

Ngô Ý lắc đầu coi như là nói đùa nói. Lúc này gia tộc Ngô Thị có quyền thế che trời ở Ích Châu, làm gì có người nào dám đối đầu với gia tộc Ngô Thị.
- Ngô tướng quân yên tâm, tương lai tất nhiên sẽ bảo đảm Ngô Thị gia tộc được chu toàn.
Triệu Vân như không nghe hiểu ngữ điệu nói đùa trong lời nói của Ngô Ý, trên mặt không có chút ý cười, ngược lại rất còn nghiêm túc.
Phản ứng của Triệu Vân khiến Ngô Ý sửng sốt, trước đây gã ở trước mặt người khác cũng nói như vậy, nhưng không có ai như Triệu Vân trịnh trọng như thế. Nhưng mà gã có thể cảm thấy được thành ý của Triệu Vân, gã có có loại cảm giác này, đó chính là tương lai gia tộc Ngô Thị thật sự gặp chuyện, những người đã từng nhận ân tình của gia tộc chưa chắc đã đứng ra, nhưng người đứng ra giúp đỡ cho gia tộc gã nhất định có Triệu Vân. Có điều ngay cả Ngô Ý đều không biết, tại sao bản thân lại có cảm giác này.
- Hôm nay mời Ngô Tướng quân đến, chỉ có một chuyện muốn Ngô tướng quân giúp đỡ, xin tướng quân đừng từ chối.
Triệu Vân chắp tay, thân thể nghiêng về phía trước nhìn chăm chú vào Ngô Ý.
- Ồ, có chuyện gì Triệu tướng quân cứ nói, nếu như có thể giúp được, tại hạ quyết không chối từ.
Ngô Ý ánh mắt ngưng tụ, sắc mặt lộ ra có chút nghiêm túc.
- Không biết tướng quân xem Kinh Châu ta ra sao?
Triệu Vân ngồi trở về đột nhiên mở miệng nói.
Trong lòng Ngô Ý hoài nghi, đến tột cùng là chuyện gì khiến Triệu Vân trịnh trọng như thế:
- Gia phụ từng nói Kinh Châu có thế đằng long, tiền đồ vô lượng, chỉ là gia tộc Ngô Thị ta quan hệ gắn bó với cha con Lưu Yên, không có cách nào thoát li Ích Châu, nếu không phụ thân ta sẽ đem gia tộc Ngô Thị dời đến Kinh Châu.
- Một khi đã như vậy hiện tại ta có một biện pháp, có thể giúp cho gia tộc Ngô tướng quân được như sở nguyện, không biết Ngô tướng quân có muốn thử hay không?
Triệu Vân tròng mắt hơi híp nhìn Ngô Ý.
- Biện pháp gì?
Ngô Ý nói, lập tức đã cảm thấy không ổn, trợ giúp dưới trướng Lưu Kỳ chẳng phải là muốn phản bội Lưu Chương sao, phụ thân gã và Lưu Yên quan hệ thân thiết, mà gia tộc Ngô Thị gã trên dưới già trẻ đều có quan hệ gắn bó với Lưu Chương, làm sao có thể rời khỏi Ích Châu, trong lời nói của Triệu Vân này đến cùng là ý gì?
Phụ thân tuy nói rằng sẽ nguyện ý trợ giúp dưới trướng Lưu Kỳ, nhưng đó chỉ là lời cảm khái, sao có thể coi là thật?
- Chủ công nhà ta đang cầu người tài, một nhân tài như Ngô tướng quân ở Ích Châu không phải là bị mai một sao. Nếu như có thể đến Kinh Châu, ta ngươi cùng hiệu lực cho chủ công, đến lúc đó nói không chừng có thể tránh được tai họa cho gia tộc Ngô Thị.
Triệu Vân nói.
Nghe Triệu Vân nói vậy, Ngô Ý lúc này sắc mặt đại biến, một hồi lâu mới phản ứng lại, không khỏi tức giận quá mà cười:
- Giỏi lắm, ta có lòng tốt tiếp đãi ngươi, ngươi ngược lại hãm hại ta, thật là đáng giận. Lưu Chương tuy yếu đuối vô năng, nhưng đối với gia tộc Ngô Thị ta lại hết sức ân sủng, gia tộc Ngô Thị ta làm sao có thể vong ân phụ nghĩa? Lời ngày hôm nay, nếu như truyền ra ngoài, chẳng phải là cho gia tộc ta một mồi lửa hay sao?
Càng nói càng giận, vẻ mặt Ngô Ý lúc này vô cùng dữ tợn. Triệu Vân này thật đáng chết, Lưu Chương tuy có quan hệ mật thiết với gia tộc Ngô Thị, nhưng tính cách lại đa nghi, nếu như lời này truyền vào tai Ngô Chương, già trẻ lớn bé trong gia tộc Ngô Thị chỉ sợ sẽ bị liên lụy, lúc này gã nhất thời lỡ nói ra lời đó, nhưng cũng không có để ý, không ngờ Triệu Vân lại ghi nhớ như thế.
- Ngô tướng quân yên tâm, lời tướng quân đã nói quyết sẽ không truyền ra ngoài.
Nói xong Triệu Vân đối với ngoài cửa vỗ vỗ tay.
Ngô Ý hừ lạnh một tiếng, ta muốn nhìn xem ngươi đang giở trò quỷ gì, nơi này là Kiếm Các không phải Kinh Châu, chỉ cần gã hạ lệnh một tiếng, hai ngàn binh lính Kinh Châu này cho dù là tinh anh, cũng chỉ có thể bị chém giết ở nơi này.
- Két…
- Tướng quân.
Cửa phòng bị đẩy ra, mấy tiểu tướng bước vào, trên hai tay cầm theo vài đầu người máu chảy đầm đìa, hiển nhiên là vừa mới chém xuống.
Nhìn đầu những người này, não Ngô Ý ong ong vang lên, những người này chính là thân binh gã mang đến, những binh lính này đều do gã tuyển chọn kĩ lưỡng, cư nhiên trong thời gian ngắn như thế vô thanh vô tức bị chặt đầu như thế.
- Ngươi…
Ngô Ý miễn cưỡng bình tĩnh lại, sắc mặt hơi trắng bệch chỉ vào Triệu Vân.
- Ngô tướng quân yên tâm, gia tộc Ngô Thị ở Ích Châu thế lực lớn mạnh, chủ công cần sự ủng hộ của gia tộc Ngô thị, còn hi vọng tướng quân có thể thức thời, đưa ra phán đoán chính xác nhất.
Triệu Vân thản nhiên đứng dậy, phất tay ra hiệu cho những người này xách đầu đi xuống.
- Ta nghĩ không mãi không rõ, theo như ngươi nói, hai ngàn binh mã chẳng lẽ còn không thể công hạ Kiếm Các sao?
Ngô Ý lúc này đã bình tĩnh một chút, lạnh lùng nhìn Triệu Vân. Gã biết được Triệu Vân không dám giết gã, nếu giết gã thì hai ngàn binh mã của Triệu Vân cũng trốn không thoát được.
- Ha ha, Ngô tướng quân dường như đánh giá cao thực lực một vạn quân thủ hộ Kiếm Các rồi, nếu như ban ngày hai ngàn quân của ta tự nhiên không phải là đối thủ, thế nhưng nếu như là ban đêm, ta nghĩ một vạn binh mã bên trong Kiếm Các hơn nửa là đang nghỉ ngơi. Phi Long Vệ không chỉ là kị binh, đối với việc ám sát cũng là việc cực kì quen thuộc, Ngô tướng quân vẫn nên nghĩ mình đang may mắn thì đúng hơn đấy.
Triệu Vân mỉm cười, không để sự uy hiếp của Ngô Ý vào trong mắt.
- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Ngô Ý biến sắc, gã dĩ nhiên biết Phi Long Vệ về mặt ám sát là nổi tiếng thiên hạ, Văn Sính chính là dựa vào Phi Long Vệ mà uy danh hiển hách ở Kinh Châu, lúc này binh lính phòng thủ không quá hai ngàn người, những người khác đều đang nghỉ ngơi trong quân doanh, nếu như Phi Long Vệ muốn ám sát, vậy tám ngàn người này sẽ không có một chút lực chống cự nào.
Tuy nhiên Triệu Vân không giết gã là biết được Triệu Vân vẫn còn điều e dè.
- Haha, đương nhiên muốn tướng quân tạm thời ở trong này một khoảng thời gian, Kiếm Các này nối thẳng đến Kinh Châu, dựa vào núi mà xây dựng địa thế hiểm yếu, trước tiên phải đánh hạ Kiếm Các, ngài hiểu được ý tứ của ta không?
Triệu Vân lắc nhẹ đầu, hắn biết trong lòng Ngô Ý có dự định gì, chỉ cần trong lòng mình có điều cố kị, Ngô Ý sẽ có cơ hội lật ngược tình thế. Nhưng mà hắn đã sớm nghĩ ra đối sách, ở đây tuy cách đại quân của Gia Cát Lượng xa một chút, nhưng khoảng cách với đại quân Lưu Kỳ lại gần hơn rất nhiều.
- Cái gì, các ngươi muốn công chiếm Ích Châu?
Ngô Ý hai mắt trừng thật to nhìn Triệu Vân, bất kể thế nào gã cũng không nghĩ đến Kinh Châu sẽ vào lúc này công kích Ích Châu. Phải biết rằng lúc này Kinh Châu đang cùng Hán Trung đánh đến khó có thể hoà giải, lại thêm một quái vật lớn như Ích Châu, Kinh Châu lấy đâu ra tự tin lớn đến thế.
- Không phải Kinh Châu ta muốn đối địch với Ích Châu của ngài, mà là Lưu Chương đó đã quyết định đối địch với Kinh Châu ta. Có lẽ ngài còn chưa biết, vài ngày trước Lưu Chương đó đã cùng mưu sĩ Trần Quần của Tào Tháo kết thành hiệp nghị, hạ lệnh đem binh mã Kinh Châu của ta đuổi ra khỏi Ích Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận