Tam Quốc Tranh Phong

Chương 540

Phía sau Mã Siêu, Bàng Đức dẫn theo hơn mười tên tiểu tướng xông ra khỏi cửa thành, nhìn Mã Siêu phóng về phía Triệu Vân, một đám biến sắc đuổi theo.
Xuyyyyyy
Một tiếng ngựa hí vang lên dồn dập, Mã Siêu vội kéo dây cương, móng ngựa giơ cao lên rồi ngửa mặt lên trời hí, dừng trước mặt Triệu Vân chỉ vài bước mà Triệu Vẫn cũng không hề chớp mắt, trong mắt vẫn đầy vẻ lạnh lùng, chiến mã của hắn cũng hí lên một tiếng dài.
- Sao?
Mã Siêu vẫn không rời mắt khỏi Triệu Vân, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, hoặc là Triệu Vân có dũng khí phi phàm không sợ chết, hoặc là hắn ta nắm chắc rằng sẽ có thể né tránh được.
- Không đúng!
Một tay Mã Siêu kéo dây cương, một tay nắm chặt trường thương.
Khi Mã Siêu cưỡi ngựa chạy nhanh về phía Triệu Vân, lúc ngựa đứng đó, tay phải Triệu Vân cầm trường thương hơi nâng lên, chậm cũng như nhanh chỉ vào ngực của Mã Siêu, chỉ một dộng tác đó cũng khiến Mã Siêu căng thẳng, mặt biến sắc.
- Làm càn, ngươi dám!
Mấy người Bàng Đức cách đó không xa chợt biến sắc, liều mạng thúc ngựa, lên tiếng bảo vệ Mã Siêu.
- Giết!
Ngay lúc mấy người Bàng Đức nhắm về phía Triệu Vân thì phía sau lại vang lên những tiếng la giết lạnh như băng, ngay sau đó là tiếng vó ngựa ầm ầm vang lên, hai ngàn Phi Long Vệ đột nhiên lao ra, làm cho quân giữ cổng thành sợ đến mức sắc mặt không còn giọt máu.
Đinh!
Một âm thanh chói tai vang lên át cả tiếng vó ngựa, vang vọng bốn phía. Vó ngựa vừa chạm đất, Mã Siêu ngạc nhiên nhìn cây trường thương sáng bóng chĩa vào ngực mình, mũi thương đặt đúng vị trí trái tim mình.
Mũi thương chạm vào khôi giáp trước ngực, nhìn như không có một chút lực đạo nào nhưng Mã Siêu cũng không dám động đậy, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Vân nói:
- Ta thua!
Giọng nói khàn khàn nhưng không hề hối hận. Giao đấu trong thời gian ngắn, vốn đang chiếm thế chủ động lại thất bại thảm bại trong chốc lát. Người trước mặt này nắm chắc thời cơ vượt qua hắn.
Đám người Bàng Đức đang xông đến, từng người như bị ai bóp cổ, chựng lại giữa đường, im lặng không nói, vẻ mặt không thể tin nổi.
Tiếng vó ngựa nhanh chóng lại gần, dường như đang bao vay dám người Mã Siêu, Triệu Vân thu hồi trường thương, trong khoảnh khắc đám người vó ngựa cũng dựng đứng trường thương, miềng gào to.
- Ngừng!
Thở dài
Tiếng động vừa vang lên, hai ngàn phi long vệ ngừng lại, đội hình nghiêm chỉnh không hề có một chút hỗn độn, hai ngàn người giống như một người, hoàn toàn đứng phía sau Triệu Vân.
Xoạt! Thấy tình cảnh này, binh mã trên cổng thành đều biến sắc, đang tấn công nhanh như vậy cũng có thể dừng lại trong nháy mắt, chỉ riêng điểm này bọn họ không thể làm được.
Đám người Mã Siêu ở ngay gần Phi Long Vệ, bị đả kích còn hơn nhiều so với người trên cổng thành, trong mắt không thể che giấu dự khiếp sợ.
- Ngươi là Mã Mạnh Khởi?
Một giọng nói vang lên làm thức tỉnh Mã Siêu, quay đầu nhìn về phía người tướng lĩnh mặc áo bào trắng trước mặt, trong lòng sinh ra sự kính phục nhiều hơn là chiến ý.
Lúc này hắn chắp tay nói:
- Đúng vậy, Triệu Tử Long quả nhiên là danh bất hư truyền.
- Ta phụng mệnh chủ công tới tiếp nhận thành Thượng Dung, về phần lương thảo đã hứa đã chuẩn bị xong cho Lương Châu, hiện tại đang ở Uyển Thành, Mã tướng quân bất cứ lúc nào cũng có thể đến nhận.
Triệu Vân trầm giọng nói.
Nghe Triêụ Vân nói vậy.. đám người Bàng Đức lại thay đổi sắc mặt. Triệu Vân nói là muốn tiếp nhận thành Thượng Dung trước, sau mới giao lương thảo cho Lương Châu, nói cách khác mặc kệ sau này có giao lương thảo cho Lương Châu hay không thì thành Thượng Dung sẽ do Kinh Châu tiếp quản kể từ ngày hôm nay.
Bàng Đức cười gượng, mấy ngày trước khi sứ giả Kinh Châu tới đây vẫn được coi là cung kính, thậm chí bọn họ còn có thể đưa ra kỳ hạn mười ngày để làm khó Kinh Châu, không ngờ chỉ vài ngày sau, khi hai vạn binh mã Kinh Châu xuất hiện dưới thành Thượng Dung, binh mã Lương Châu không thể không giao ra Thượng Dung, mà ngay cả lương thảo mà Kinh Châu đã hứa cho Lương Châu cũng không biết là có được thực hiện hay không.
Mã Siêu hít một hơi thật sâu cười nói:
- Vậy Thượng Dung sẽ giao lại cho Kinh Châu, ngày mai ta sẽ mang binh mã Lương Châu tới Uyển Thành tiếp nhận lương thảo.
Tình thế còn mạnh hơn người, lần này đọ sức Lương Châu ở vào thế hạ phong, đã mất đi quyền chủ động, tuy nhiên Mã Siêu cũng không lo lắng về vấn đề lương thảo, tuy hôm nay thu một trận nhưng nếu thực sự đánh nhau thì ai thua ai thắng còn chưa biết được.
- Tướng quân đợi chút, sau nửa canh giờ binh mã Lương Châu ta sẽ rút khỏi thành Thượng Dung.
Mã Siêu chắp tay nói với Triệu Vân rồi quay đầu ngựa lại vội vã đi vào thành, đám người Bàng Đức cũng đi theo sát phía sau.
Trở lại trong thành, Mã Siêu quay đầu nhìn về đám người Bàng Đức nói:
- Truyền lệnh, sau nửa canh giờ nữa sẽ rút lui.
- Vâng.
Vài tên tiểu tướng đã rời khỏi, chỉ còn lại Bàng Đức và Mã Siêu.
- Thiếu tướng quân, nếu cứ như vậy mà rút lui, vậy lương thảo?
Bàng Đức nhíu mày nói.
- Không cần lo lắng, Kinh Châu sẽ không dám cắt xén lương thảo của Kinh Châu ta.
Mã Siêu lắc đầu nói.
- Cho dù không thiếu thì hai mươi vạn gánh lương thảo kia làm thế nào để mang về Lương Châu?
Bàng Đức cười gượng nói, nếu là lúc trước thì bọn họ có thể lương thảo của Kinh Châu thông qua Hán Trung rồi sẽ đem về một ít, nhưng lúc này đã trở mặt với Kinh Châu, không cắt xén đã là tốt rồi, sao có thể giúp Lương Châu vận chuyển lương thảo.
- Chuyện này chờ đến Uyển Thành rồi tính sau.
Mã Siêu thở dài nói, năm ngàn binh mã của mình căn bản là không thể vận chuyển hết, hơn nữa trên đường đi cũng không yên ổn, năm ngàn binh mã này còn phải cảnh giới nữa.
Sau nửa canh giờ, năm ngàn binh mã Lương Châu đã tập kết xong, dưới sự chỉ huy của Mã Siêu rút ra khỏi Thượng Dung. Triệu Vân dể lại một vạn binh mã đóng ở Thượng Dung, sau đó mang theo số binh mã còn lại tới Phàn Thành.
Chưa đến một ngày thời gian, toàn bộ quận Thượng Dung đã bị Kinh Châu khống chế.
………………..
- Chủ công, Thượng Dung và Phàn Thành đã được thu hồi.
Quận Tử Đồng, nhận được tin tức của Triệu Vân, Gia Cát Lượng vui mừng nhìn Lưu Kỳ nói.
- Ồ, xem ra Mã Siêu này là người thức thời.
Lưu Kỳ cười nói, vừa rồi chẳng khác gì là ép binh mã Lương Châu ra khỏi Thượng Dung, nếu Mã Siêu thật sự nóng nảy như lời đồn, không xảy ra chuyện mới lạ.
- Chủ công, hiện tại Thượng Dung, Kinh Châu, Hán Trung đã về một khối, lương thảo và đồ quân nhu không cần lo lắng nữa.
Gia Cát Lượng đôi mắt sáng ngời nói.
- Ha ha, không sai, đã đến lúc đánh chiế Ích Châu rồi. Tuy nhiên Thượng Dung đã nhập vào Kinh Châu nên cần một thái thú, Khổng Minh nghĩ ai thích hợp?
Lưu Kỳ cười to nói.
- Giám quân Lý Khôi rất thích hợp với chức vụ này.
Gia Cát Lượng chắp tay nói.
- Một khi đã như vậy, truyền lệnh Kinh Châu, mệnh Lý Khôi làm thái thú Thượng Dung.
Lưu Kỳ gật đầu nói.
Uyển Thành. Khi Mã Siêu dẫn theo năm ngàn binh mã Lương Châu tới Uyển Thành, nhìn thấy đống lương thảo chất cao như núi ở Uyển Thành, hắn liền hối hận vì đã lấy kỳ hạn mười ngày để làm khó Kinh Châu.
Ngoài Uyển Thành, tứng đống lương thảo được chất cao như núi, khiến trong lòng Mã Siêu khiếp sợ, ngoài ra vẫn còn có một số cỗ xe ngựa không ngừng vận chuyển lương thảo, ngoài cửa thành còn có mấy trăm xe ngựa đang vận chuyển lương thảo vào trong thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận