Tam Quốc Tranh Phong

Chương 575

Càng đến gần Hoàng Trung càng lo lắng tình trạng của Lưu Kỳ, thế công cũng theo đó mà càng thêm mãnh liệt.
Một trăm tám mươi bước, một trăm năm mươi, đợi cho đến khi cách Lưu Kỳ một trăm bốn mươi bước Hoàng Trung mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, một mặt đi tới bên Lưu Kỳ, mặt khác chú ý tình cảnh của Lưu Kỳ.
Đột nhiên bước chân Hoàng Trung dừng lại một chút, trường đao quét ngang đem binh sĩ Ích Châu vây quanh mình đẩy lui, thuận thế đem Hoàng Dương Mộc Cung nắm trong tay, bắn về phía xa một mũi tên, toàn bộ quá trình giống như nước chảy mây trôi chỉ chớp mắt đã hoàn thành.
Mũi tên nhọn dưới sự chấn động của dây cung cấp tốc bắn ra, chợt lóe trong mắt mọi người rồi biến mất.
Tay cầm trường đao chặn ngang về hướng Lưu Kỳ quét ngang, lúc này Dương Hoài không từ chút thủ đoạn nào, lực đạo trên tay gia tăng mười phần, chú ý đến trường kiếm sắc bén trong tay Lưu Kỳ, lúc này đây y đang liều mạng, trường đao trong tay đứt gãy cũng muốn khiến Lưu Kỳ thương nặng thậm chí là giết chết Lưu Kỳ.
Dương Hoài tin tưởng, cho dù chỉ là nửa thanh trường đao cũng đủ để giết chết Lưu Kỳ.
Theo tiếng vang thanh thúy, đao kiếm va chạm, trường đao trong tay Dương Hoài đứt đoạn.
Trong lúc trường đao bị gãy, Lưu Kỳ ngẩn ra, ngay sau đó là sắc mặt vui vẻ, mất đi trường đao Dương Hoài sẽ không khó chơi như vừa rồi nữa. Còn không đợi Lưu Kỳ thừa cơ xông lên tấn công, nửa thanh trường đao còn lại trong tay đã phóng tới ngực hắn.
Khoảng cách gần như vậy, đột ngột tấn công như vậy, Lưu Kỳ tinh thần không tập trung căn bản là không kịp phản ứng. Mắt thấy trường đao sắp đâm vào tim Lưu Kỳ, một thanh âm của dây cung đột nhiên vang lên, ngay sau đó tiếng mũi tên lông vũ phá không, một đạo hắc ảnh đột nhiên lao ra.
Hoàng Trung!
Trong nháy mắt Dương Hoài và Lưu Kỳ đều nghĩ đến Hoàng Trung, chỉ Hoàng Trung mới có kỹ thuật bắn tên trong một khoảng cách xa như vậy bắn tên nhanh như vậy.
Đinh!
Tên lông vũ vô cùng chuẩn xác đụng vào trên đao của Dương Hoài, khiến trường đao trong tay Dương Hoài bị lệch, hoàn toàn rời khỏi chỗ yếu hại của Lưu Kỳ. Lúc này đây Lưu Kỳ không dám do dự chút nào, thuận thế vung trường kiếm trong tay đâm thẳng đến cổ Dương Hoài, trong lòng cũng định liều mạng dù bị thương cũng phải giết chết Dương Hoài ở chỗ này.
Đáng ghét!
Trong lòng Dương Hoài tức giận dị thường, đang muốn đổi đao tiếp tục tấn công Lưu Kỳ, lại phát hiện bị Lưu Kỳ nhanh chân đến trước, trong lòng bất đắc dĩ thở dài biết hôm nay đã không có cơ hội giết chết Lưu Kỳ rồi.
Một mũi tên kia chuẩn xác bắn trên đao của y, nói không chừng tiếp theo sẽ là mũi tên có thể cắm ở trong cổ họng y, mà hơn nữa lại thêm một Lưu Kỳ quỷ dị, Dương Hoài không nắm chắc phần thắng nữa.
Tuy không cam lòng nhưng Dương Hoài cũng quyết định rút quân, bởi vậy lúc trường kiếm Lưu Kỳ tấn công tới cũng không chống đỡ, trường đao chỉ khẽ ngăn thế tấn công của Lưu Kỳ rồi đột nhiên xoay người ẩn vào nơi hỗn loạn trong chiến trường.
Tài bắn cung của Hoàng Trung y không dám nếm thử, chỉ có mượn lúc đang hỗn loạn mới có thể nắm chắc để trốn thoát.
Thấy Dương Hài chạy trốn, Lưu Kỳ cũng không đuổi theo, ngược lại cùng Hoàng Trung tiêu diệt toàn bộ binh sĩ Ích Châu còn sót lại.
Sau nửa canh giờ toàn bộ chiến trường đều bị hủy diệt hoàn toàn, hai vạn binh sĩ Ích Châu tổn thất thảm trọng, người còn lại phân tán bốn phía mà chạy.
Trong đại trướng Hoàng Trung sắc mặt nghiêm nghị quỳ xuống trước mặt Lưu Kỳ, mang theo nếp nhăn trên mặt đầy trịnh trọng nói:
- Chủ công thân là ngưới đứng đầu Kinh Châu sao có thể để cho mình vào thời khắc nguy hiểm, kính xin chủ công sau này không nên làm như thế nữa.
Lúc này Hoàng Trung vẫn sợ hãi, trong lòng đối với Lưu Kỳ ngoài trừ lo lắng thậm chí còn có một tia tức giận, nhất cử nhất động của Lưu Kỳ tất cả đều liên quan đến an nguy của Kinh Châu, không thể qua loa được.
Tuy rằng lần này giải nguy cho Giang Du, nhưng Hoàng Trung thấy tình huống của Ích Châu không thấy khó khăn như vậy. Tử Đồng, Miên Dương đến nay dều ở trong tay Kinh Châu, mặc dù Ích Châu chiếm cứ Giang Du nhưng cũng không có quá nhiều tác dụng.
Hơn nữa đến khi đại quân vừa đến, tình thế tự nhiên là có chuyển biến tốt hơn, không đến mức để Lưu Kỳ mạo hiểm.
Đối với hành động của Hoàng Trung, Lưu Kỳ liên tục cười khổ trong lòng, lúc này đích thật là hắn đã tính sai, không ngờ Dương Hoài lại nhận ra chính mình, hơn nữa vì muốn giết mình mà có thể liều mạng như thế. Tuy nhiên để cho hắn ngồi im trong trướng, nhìn binh mã đánh nhau với Dương Hoài, thật sự là hắn không làm được.
Ngay thời điểm Lưu Kỳ còn đang trấn an Hoàng Trung, đại tướng Nghiêm Nhan của Ích Châu đã dẫn theo một vạn binh mã dưới trướng qua cửa thành. Nghiêm Nhan trấn thủ quận Ba Tây, đối với quận Ba Tây rất quen thuộc, hành tung của một vạn đại quân Nghiêm Nhan dễ dàng ẩn nấp.
Lúc này đại quân cách Thượng Dung cũng chỉ có vài dặm, mà cách Thượng Dung cũng chỉ có hơn mười dặm đường. Dãy núi giữa Ích Châu và Kinh Châu trở thành nơi trọng yếu để đại quân ẩn nấp, mà Nghiêm Nhan đã sớm tìm được một đường thông đến Thượng Dung, chỉ cần nửa ngày là đại quân có thể xuất hiện ở dưới thành Thượng Dung, bất ngờ tập kích Thượng Dung.
Cùng lúc đó, một chỗ trong đại doanh ở quận Phù Lăng, hai vạn binh sĩ Ích Châu đang chờ xuất phát, trên đài một vị tướng lĩnh môt thân áo giáp hiên ngang đứng, dáng vẻ trẩm ổn, chính là đại tướng Ích Châu Trương Nhậm.
Lúc này Trương Nhậm cũng không vì lần trước thất bại mà xa sút tinh thần, ngược lại ý chí chiến đấu cuồn cuộn, trong mắt tràn đầy chiến ý. Nhìn hai vạn binh sĩ phía dưới, Trương Nhậm cảm xúc mênh mông, khó có thể tưởng tượng toàn bộ ánh mắt Kinh Châu đồng thời tập trung đến quận Tử Đồng, hai vạn binh mã đột nhiên giết vào Kinh Châu sẽ gây nên sóng to gió lớn như thế nào.
- Xuất phát!
Xoải bước đi xuống đài, tay cầm trường thương Trương Nhậm dẫn hai vạn binh sĩ lặng lẽ rời khỏi.
… ….. … … … … …… … … … … … … … ….
- Cái gì?
Trong thành Miên Trúc, thời điểm thấy Dương Hoài chật vật chạy trốn, hơn nữa sau đó trong cơn giận dữ lại nghe được tin Kinh Châu chiếm cứ Giang Du.
- Ngươi nói Lưu Kỳ đang ở Giang Du?
Sắc mặt Lưu Chương âm trầm, nhìn về phía Dương Hoài trong mắt tràn đầy buồn bực. Tuy rằng trong lòng hắn biết nơi này không phải mấu chốt để quyết định việc thắng bại, nhưng hai mươi vạn đại quân liên tục chịu thiệt ở trước mặt Kinh Châu, thật sự vẫn cảm thấy bất mãn.
- Lưu Kỳ cùng Hoàng Trung tiền hậu giáp kích, mạt tướng không phòng bị nên dẫn đến Giang Du bại trận, kính xin chuộc tội với chủ công.
Trên trán Dương Hoài lúc này mơ hồ đã đổ mồ hôi.
- Ha ha, không có phòng bị?
Lưu Chương híp mắt khóe miệng tràn đầy ý cười, hắn biết Dương Hoài này sẽ thoái thác, nhưng lấy cái cớ vụng về như thế thật khiến hắn cảm thấy buồn cười.
- Vậy theo ý của ngươi, Kinh Châu đến tấn công Giang Du còn cần phải thông báo với ngươi một tiếng hay sao?
Lời nói xoay chuyển, Lưu Chương lạnh lùng nói.
- Mạt tướng không dám!
Dương Hoài vội vàng quỳ xuống đất nói.
Bốn phía mọi người thấy Dương Hoài như thế đều cười lạnh không nói. Dương Hoài cùng Cao Bái tính cách hai người thật hợp nhau, tự cho có chút bản lĩnh thì không để ai vào mắt, lần trước người này được Lưu Chương ra mật lệnh trong vòng một canh giờ đánh hạ Giang Du đã nổi bật vô cùng, nhưng không ngờ thế sự khó liệu vẻn vẹn chỉ mới mấy ngày lại thảm hại như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận