Tam Quốc Tranh Phong

Chương 476

- Đúng thế, Ký Châu này đã có vài gian thần như Quách Đồ, cầm giữ binh quyền, làm hại Ký Châu, ta vẫn nên tính toán sớm cho thỏa đáng.
Lúc này mấy người đều gật đầu, bọn họ cùng đám người Quách Đồ tranh đấu không chỉ ngày một ngày hai, hiện tại đám người Quách Đồ, Phùng Kỳ quyền thế càng lớn đã có thể ảnh hưởng đến quyết định của Viên Thiệu, bọn họ ở lại Kinh Châu đã không có bất cứ ý nghĩa gì nữa.
… … … … … … … … … … … … … … … … … … … … … … … …. … … … … … … … … …. … … ….
Chủ công, hiện giờ chủ công đã thâu tóm tứ châu, thiên hạ đã không có ai có thể ngăn cản được chủ công tấn công, mà hiện giờ cần chính là gia tăng danh tiếng và uy tín của chủ công, mới có thể khiến cho chư hầu thiên hạ kinh sợ, khiến cho tứ châu trên dưới một lòng, kỉ luật nghiêm minh. Mấy người Điền Phong này cả ngày chỉ biết đứng ra phản đối chủ công, đã khiến cho người ở Ký Châu bàn tán, nếu cứ như thế mãi uy vọng của chủ công còn đâu?
Phủ Châu Mục. Trong thư phòng, đám người Quách Đồ vây quanh Viên Thiệu không ngừng khuyên bảo.
- Chính Nam nói không sai, cổ nhân từng nói, hạ thần phục tùng quân thượng, mới có thể hưng thịnh, mà quân thượng phục tùng hạ thần, tất sẽ suy bại. Đám người Điền Phong và Tự Thụ không chỉ có người khống chế hơn phân nửa binh quyền Ký Châu, hơn nữa còn quản lý nội chính Ký Châu, hiện giờ ở Ký Châu đã quyền cán ngập trời, dân chúng tứ châu chưa từng nghe nói đến minh công đấy, nhưng đều nghe nói đến Tự Thụ, Điền Phong. Chủ công cần phải quyết đoán mới được.
Thẩm Phối vẻ lo lắng nói.
- Các ngươi cũng cho là như thế?
Viên Thiệu trên mặt âm tình bất định, sau một lúc lâu mới quay sang hỏi hai người Phùng Kỷ, Tân Bình.
- Chủ công, hiện giờ toàn bộ thành Ký Châu đều biết thiên hạ của chủ công là do hai người Tự Thụ và Điền Phong đánh hạ được đấy, chẳng qua lúc này là chủ công chiếm cứ tứ châu, ngôn luận liền lưu truyền như vậy, nếu như là Điền Phong và Tự Thụ lập công trạng gì đó, vậy toàn bộ thiên hạ sẽ nghĩ như thế nào, tương lai thiên hạ này là do mấy người Điền Phong ngồi, hay là do chủ công ngồi.
Phùng Kỷ đột nhiên mở miệng nói, một câu này có thể thấy được sắc mặt Viên Thiệu thay đổi mấy lần.
Thế lực y có ngày hôm nay thật sự có quan hệ đến đám người Điền Phong, Tự Thụ, nhưng lại không đủ để cho người khác nghi ngờ địa vị của y. Trong lòng vừa động, muốn tự mình đem uy danh của Điền Phong và Tự Thụ đè xuống, nhưng lập tức Viên Thiệu lại nhíu mày:
- Điền Phong và Tự Thụ ở Ký Châu uy danh rất lớn, hơn nữa trong quân đội lại có nhiều đại tướng đều ủng hộ bọn họ, lúc này xử phạt bọn họ mà không có một cái cớ thích hợp, sao có thể nói cho qua được.
- Chủ công, hiện giờ toàn bộ Ký Châu đều biết chủ công muốn tấn công Tào Tháo, lần này Điền Phong không những không đứng ra ủng hộ mà còn bằng mọi giá đùn đẩy lại, còn tuyên bố lần này chủ công nhất định sẽ thất bại, đây là tà thuyết mê hoặc dân chúng, nhiễu loạn lòng quân, chủ công không ngại bắt hắn lại, đợi cho đánh bại Tào Tháo, đến lúc đó xử trí hắn, sẽ không có người nào dám đứng ra phản đối đâu ạ.
Tân Bình trong mắt sáng ngời, chỉ cần Viên Thiệu quyết định xử lý mấy người Điền Phong, còn không có lí do hay sao.
- Về phần Tự Thụ kia, hiện tại mặc dù không có sai lầm gì, nhưng dù sao quyền hạn trong tay hắn quá lớn, chủ công chỉ cần đem binh mã dưới trướng hắn phân chia cho những người khác là được. Hắn cùng với Điền Phong đều không ủng hộ xuất binh, trên con đường này ắt hẳn sẽ tìm cơ hội góp lời cùng chủ công, ở trong quân xử lý hắn cũng không tính là muộn.
Tân Bình nói xong trên mặt Viên Thiệu đều là vui vẻ, làm như vậy tuy không thể làm giảm quyền thế của mấy người Điền Phong nhưng lại danh chính ngôn thuận, cớ sao mà không làm.
- Về phần Hứa Du kia, mặc dù có chút tài năng, nhưng ở Ký Châu uy danh lại không bằng đám người Tự Thụ. Vài ngày trước người nhà của Tự Thụ ở Nghiệp Thành giết người, chính là dễ dàng lấy cơ hội này để bắt Hứa Du.
Tân Bình rèn sắt khi còn nóng, nói.
- Cứ làm như thế đi, ngươi lập tức đi truyền lệnh, Điền Phong tà thuyết mê hoặc người khác, mê hoặc dân chúng, nhiễu loạn lòng quân, niệm tình đã có công tạm thời bắt giữ, đợi sau khi đánh bại Tào Tháo sẽ luận công ban thưởng. Hứa Du dung túng người nhà giết người, tội thêm một bậc, miễn hết chức vụ giam vào nhà giam.
Viên Thiệu nói.
- Chủ công anh minh.
Mấy người trong lòng mừng rỡ bước lên phía trước chắp tay nói.
- Ha ha, về phần Tự Thụ, đợi cho sau khi đại quân xuất phát rồi tiếp tục xử trí, các ngươi lui ra đi.
Thấy mấy người kia đều không còn ý nghĩa gì nữa trong lòng Viên Thiệu vui sướng cười phá lên.
… … … … …. ….. …. ….. …. … …. … …. … …..
- Điều ngươi nói là thật ư?
Bên trong trạm nghỉ chân, Từ Thứ đứng bật dậy, khiến cho đống thẻ tre trước người thành một đống hỗn loạn, nhưng y không chút nào để ý, ngược lại vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ nhìn về phía Mã Trung.
- Là thật, hôm nay ở trong phủ Châu Mục, mọi người dưới trướng Viên Thiệu bàn luận không ngừng, hiện giờ Viên Thiệu đã hạ lệnh xử trí mấy người Điền Phong rồi.
Mã Trung lúc này cũng mang vẻ mặt hưng phấn, thời gian bọn họ đến Ký Châu dài như vậy, không có chút tiến triển nào, không nghĩ tới lần này Viên Thiệu đã ra tay đối với tướng sĩ dưới trướng hắn rồi.
- Tốt, tốt, tốt, thật đúng là đi mòn gót sắt mà chẳng tìm thấy nha, Viên Thiệu này quả nhiên là như lời đồn, ngu ngốc vô năng, thậm chí công thần như vậy mà cũng xử trí. Lần này cùng Tào Tháo giao chiến chắc chắn là lưỡng bại câu thương, chỉ cần chúng ta ở giữa đẩy một cái, Viên Thiệu cùng Tào Tháo trong vòng vài năm đừng nghĩ khôi phục nguyên khí.
Từ Thứ gật đầu, trong lòng cũng thư thả không ít, mấy ngày này ở Ký Châu nhận được bao nhiêu xem thường cùng trào phúng, lần này tốt hơn rất nhiều.
- Trước khi đến chủ công nói qua, Viên Thiệu này tuy rằng binh hùng tướng mạnh, nhưng cũng chỉ có thể duy trì ưu thế được một quãng thời gian, nếu không tốt một cái sẽ sụp đổ ngay. Ta sẽ tận lực làm cho thế lực hai bên ngang hàng, biểu diễn được càng lâu càng tốt. Lần này Tự Thụ, Điền Phong đều bị Viên Thiệu chán ghét mà vứt bỏ, mấy người Quách Đồ chỉ biết tranh giành quyền lực thì làm sao có thể giúp Viên Thiệu đánh bại Tào Tháo được. Nói đến lúc này thế lực giữa Viên Thiệu và Tào Tháo đã ngang nhau rồi.
- Quân sư, ngài nói tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?
Thấy Từ Thứ như thế, trong lòng Mã Trung cơ hồ có chút kích động, tình huống bên này ngày càng thuận lợi, có thể sớm được trở lại Tương Dương rồi.
- Không cần, không cần phải làm gì cả. Đừng để cho đám người Quách Đồ bắt được dấu vết, cứ để bọn chúng tranh đấu với nhau, đợi cho bọn chúng không rảnh để ý đến chúng ta, lúc ấy chúng ta sẽ hành động.
Từ Thứ đi tới đi lui trong phòng nói với Mã Trung.
-------oOo----------
Một chỗ trong rừng cây cách Nghiệp Thành chưa đến trăm dặm (1 dặm khoảng 500 m), mấy trăm tên binh lính quần áo rách rưới đang nghỉ ở dưới tán cây, một đám sắc mặt tái nhợt, quần áo rách tả tơi, nhìn qua không khác gì một đám ăn mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận